Dáng vẻ của Mai Thu Hương vậy mà có thể khiến hoàng thượng do dự.
Hắn nhớ lại những lúc Mai Thu Hương một lòng một dạ với mình.
Nhưng những người khác không cho phép hoàng thượng bỏ qua việc này.
Lạc phi lệ rơi đầy mặt, khóc thương con, đau lòng đến ngất xỉu.
Quý phi bắt một cung nữ của Mai Thu Hương ra tra khảo, cung nữ nói rằng Mai Thu Hương đã để đôi bình ngọc trong phòng mình một đêm trước khi tặng Lạc phi.
Đối mặt với lời khai của cung nữ, Mai Thu Hương mặt mày dữ tợn.
Chưa bị đánh, chưa biết đau. Trước kia, đã có chúng ta thay ả gánh chịu hết tất cả, Mai Thu Hương mới có thể bày ra dáng vẻ vân đạm phong khinh, xem thường thế tục. Nay roi đánh vào thân người nào thì kẻ ấy mới biết đau.
Khi bị đánh thật sự, rộng lượng mất hết, lòng từ bi cũng không còn.
Không ai nói đỡ cho ả, thế là Mai Thu Hương lại nghĩ đến ta:
- Thu Nguyệt, Nguyệt nhi, ngươi và bản cung ở chung một cung điện, mau giải thích với hoàng thượng, bản cung không hại Lạc phi.
Ta rút tay nàng ra, hướng hoàng thượng nói:
- Thần thiếp tuy ở chung cung với Mai Phi, nhưng thực ra rất ít khi đến tẩm cung của nàng, nên không rõ việc này.
Ánh sáng trong mắt ả tắt lịm.
Ả làm sao biết được rằng, người luôn bảo vệ ả trước đây, Thu Nguyệt, đã c.h.ế.t ở kiếp trước, bị chôn trong bụng chó hoang.
Trở lại kiếp này, chúng ta chỉ còn không đội trời chung, không còn chút tình nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mai Thu Hương bị cấm túc.
Hoàng thượng muốn ta chuyển ra khỏi Nguyên Mai cung, nhưng ta lại lấy lý do bản thân cảm thấy có lỗi vì đã không giám sát kỹ Mai phi để ả ta gây ra tội nên vẫn ở lại Nguyên Mai cung, chỉ là ta vẫn có thể ra vào tự do.
Thu Hà hỏi ta, tại sao không chuyển ra, ta chỉ vào hai người đang nói chuyện trong sân nói:
- Ta muốn thay hoàng thượng canh giữ hậu viện.
Hậu viện của hoàng thượng có gì cần bảo vệ ư? Có ta. Có sinh mạng của rất nhiều cung nữ vẫn luôn giãy giũa cầu sinh. Và có cả… mặt mũi của hoàng gia nữa.
Sau chuyện này, ta biết, Mai Thu Hương vô cùng đau lòng.
Người trong lòng của ả không tin ả nữa. Thế nhưng, có một nam nhân tuấn tú sẵn lòng chia sẻ
Hôm nay say rượu thổ lộ tâm tình. Ngày mai pha trà đối nguyệt nhớ chuyện cũ.
Tiên tử và thị vệ đẹp như đôi hỉ thước, ríu ra ríu rít không chán.
Tiên tử kể lể, thị vệ lắng nghe.
Tiên tử khóc lóc, thị vệ an ủi.
Sau đó, thị vệ choàng áo khoác cho tiên tử.
Tiên tử níu lấy tay áo của thị vệ, ngả đầu yếu đuối tựa vào bờ vai vững chãi của hắn.
Trong một đêm trăng sáng, ta mời hoàng thượng đến thăm Mai Thu Hương, lại thấy ả đang vén áo để lộ cánh tay ngà rót rượu cho thị vệ, còn thị vệ giơ tay lau vết rượu trên bờ môi mọng. Gương mặt diễm lệ của Mai phi dần kề sát vào gương mặt tuấn tú của thị vệ.
Hoàng thượng xông tới đá ngã thị vệ, tát Mai Thu Hương một cái:
- Tiện nhân, nếu trẫm đến muộn chút nữa, các ngươi có phải cùng giường chung gối rồi không?