Chàng còn đang cố gắng dành dụm để mua lại căn nhà nhỏ này.
Con ngựa màu đỏ duy nhất có giá trị đã bị mất, nhưng đổi lại cũng tiết kiệm được một khoản kha khá tiền mua cỏ khô cho ngựa và chi phí bảo dưỡng định kỳ.
May mà nàng khéo tay, ở nhà ngày ngày ngóng đợi chàng trở về, thời gian rảnh rỗi cũng rất nhiều.
Nàng bắt đầu làm đồ thêu để kiếm thêm thu nhập, phụ giúp chàng trang trải cuộc sống.
Năm đó, tuy rằng cuộc sống có phần chật vật, nhưng nhìn chung cũng không đến nỗi nào.
Cho đến một ngày, sau trận tuyết đầu tiên của mùa đông, hoa mai đỏ lại nở rộ.
Nàng phát hiện kinh nguyệt của mình không đều, nàng cũng chẳng thiết tha ăn uống gì.
Nàng cảm thấy lo lắng nhiều hơn là vui mừng.
Mỗi lần ân ái, nàng không bao giờ quên nhắc chàng phải dùng đồ phòng tránh, thứ mà nàng đã cẩn thận giặt sạch sẽ nhiều lần.
Chàng nói không thích cảm giác bị gò bó khi dùng thứ đó, hết lời năn nỉ nàng.
Nhưng nàng vẫn cố chấp.
Dù gần đây chàng thường than mệt mỏi, không còn siêng năng như trước, số lần gặp gỡ cũng thưa thớt dần.
Chàng nói chàng quá mệt.
Nhưng nàng vẫn hoài thai.
Nàng còn chưa xuất giá, mang trong mình giọt m.á.u của chàng, ấy chính là "con hoang".
Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để lời ong tiếng ve nhấn chìm nàng.
Nàng có thể chịu nhục, nhưng con của nàng thì không được.
Dù phải dùng cách nào, chịu đựng nhục nhã ra sao, vì đứa bé, nàng nhất định phải có được một danh phận chính thức.
Nàng quyết tâm, nhưng trớ trêu thay, đêm đó chàng lại chẳng đến.
Tết sắp đến, trong cung bận rộn, gia đình chàng cũng có nhiều chuyện cần chàng đứng ra giải quyết.
Chàng đến ít hơn, nàng có thể hiểu.
Nàng đợi chàng đến, mang theo bạc.
Đến lúc đó, nàng cũng nên đi sắm sửa tết rồi.
Lần cuối chàng đưa bạc cho nàng, nàng cũng không nhớ là ngày tháng nào nữa.
Dáng người nàng mảnh mai, gương mặt thanh tú, lông mày mảnh như vẽ.
Nàng ta thân mật khoác tay chàng, bước xuống kiệu.
Trước khi hai người bước vào cửa phủ, cuối cùng chàng cũng trông thấy nàng.
Ánh mắt chàng dừng lại một giây, cũng chỉ vỏn vẹn một giây mà thôi.
Rồi chàng vẫn quay đầu lại cười nói với nữ tử kia, cùng nhau bước vào trong phủ.
Nàng không thể tin vào mắt mình, cảm giác như bị rơi xuống hầm băng giá lạnh, rồi lại bị vớt lên, ném vào lửa thiêu đốt của mười tám tầng địa ngục.
Đêm đó, nàng sốt cao.
Nếu không nhờ di mẫu bán dầu thơm kế bên thấy nàng sống một mình, thường xuyên qua lại thăm nom, thì có lẽ nàng sẽ c.h.ế.t trong viện nhỏ này, đến khi thối rữa mới có người hay biết.
May mắn thay, di mẫu đã giúp nàng mời đại phu.
Số bạc trong tay nàng chẳng mấy chốc đã tiêu hết sạch.
Nàng đành nhờ người đem cầm cố ít y phục, gắng gượng qua ngày.
Đứa bé cuối cùng cũng chẳng giữ được, hóa thành một bãi m.á.u thịt.
Nàng gắng gượng thân mình, vừa ho khan vừa tự mình sắc thuốc.
Đợi qua hết Tết, cuối cùng chàng cũng nhớ đến nàng, thì thân thể nàng đã hồi phục được năm phần.
Nàng không thể mở cửa. Sự tình đến nước này, nói gì cũng chẳng còn ý nghĩa.
Khi chàng biết mất đi đứa bé, vốn luôn mong mỏi có con, chàng không ngừng tự tát vào mặt mình, thề thốt xin nàng tha thứ.