Cuối cùng, mọi người nhắc đến tuổi tác của nàng, nói rằng cô nương trong làng hai mươi bảy tuổi đã con đàn cháu đống rồi.
Vài năm nữa, có người đã lên chức bà nội.
Cha nàng khuyên nàng đừng kén chọn, tìm một người tương đối là được rồi.
Ông bắt đầu tính chuyện cưới gả cho nàng, đệ đệ và đệ muội tỏ ra sốt sắng lạ thường.
Nàng nhìn mẹ, mẹ nàng quay mặt đi không nói gì.
Nàng nói, nàng không muốn gả đi, tuy rằng trên đường đã tiêu một ít, nhưng hiện tại trong tay vẫn còn mười tám lượng bạc, mua ba mẫu ruộng để tự nuôi sống bản thân không thành vấn đề.
Cha nàng đập mạnh đôi đũa xuống bàn.
Ông quát, con gái nhà người ta cần ruộng đất làm gì, cuối cùng cũng rơi vào tay người ngoài họ.
Nghe đến mười tám lượng bạc, mắt đệ muội nàng sáng rực lên.
Đệ đệ nàng xoa xoa tay, nói: "Nhị tỷ, nhà mình còn thiếu một con trâu cày ruộng."
Thấy chưa, mới ngày đầu tiên, nàng đã hiểu ra mọi chuyện.
Đối với gia đình này, nàng là người ngoài, hoàn toàn là người ngoài.
Nhưng bạc của nàng thì không.
Lòng nàng nguội lạnh, nhưng không nói gì.
Mười lăm năm bôn ba nơi đất khách quê người, tháng tháng gửi tiền về nhà, rốt cuộc có đáng giá không?
Rõ ràng là nhà của mình, vậy mà nàng lại có cảm giác như kẻ sống nhờ.
Đêm đến, nàng chen chúc trên chiếc giường thông với mấy đứa cháu gái.
Chúng nói nàng thơm, cứ thích rúc vào người nàng.
Nhưng trên đầu lũ trẻ có chấy, nhảy sang đầu nàng, khiến nàng ngứa ngáy vô cùng.
Nàng gãi, trở mình liên tục, cả đêm trằn trọc không ngủ được.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, nàng đã cùng các cháu gái dậy chuẩn bị đồ lễ tảo mộ.
Tiền tu sửa mộ phần là do nàng gửi về, vậy mà nàng lại không có tư cách đi tảo mộ, chỉ có thể ở nhà cùng lũ trẻ con làm những công việc lặt vặt.
Những người được đi, chỉ có cha nàng, đệ đệ nàng và mấy đứa cháu trai.
Nàng ở nhà trông đứa cháu nhỏ mới vài tháng tuổi.
Nàng bế đứa bé, trên người là bộ y phục lạc lõng giữa khung cảnh quê mùa, đứng trong sân nhìn mảnh đất quê hương vừa thân thuộc vừa xa lạ.