Cậu sợ chỉ cần lơ là một chút, chị cậu sẽ lật bàn bỏ đi mất.
Nhưng đây thật sự là do cậu em ngốc nghếch này nghĩ nhiều rồi, Nhạc Nịnh tuy không thích kiểu xem mắt này, nhưng cũng không đến mức phản nghịch tới độ đó.
Hơn nữa cô biết ý của cậu mợ, đơn giản là cảm thấy cô hiện tại một mình không ai chăm sóc, nên tìm một người thích hợp để chăm sóc cô.
Trên bàn cơm, Nhạc Nịnh cúi đầu ăn.
Mợ nhìn cô mấy lần, khẽ ho một tiếng: “Nịnh Nịnh, gần đây bận gì thế?”
Nhạc Nịnh cười: “Ngày mai có một sự kiện phải tham gia, cũng không bận lắm ạ.”
Mợ gật đầu, liếc cô một cái nói: “Không bận mà cũng chẳng mấy khi về nhà thăm chúng ta.”
Nhạc Nịnh nhận lỗi: “Con xin lỗi, sau này sẽ về nhiều hơn.”
Thẩm Tuấn cười nói xen vào: “Giới trẻ bây giờ đều giống nhau cả.” Mợ liếc anh ta một cái: “Vẫn là con bé nhà tôi, như chim sổ lồng vậy.” Nhạc Nịnh không lên tiếng.
Thẩm Tuấn ngược lại có chút bất ngờ nhìn cô thêm vài lần.
Ăn cơm xong, cậu cô lấy cớ là để người trẻ tuổi tâm sự nhiều hơn, đuổi Nhạc Nịnh và Thẩm Tuấn ra ngoài đi dạo.
Buổi tối khu biệt thự bên này rất yên tĩnh, trên đường còn có thể gặp không ít người chạy bộ.
Nhạc Nịnh trước khi ra cửa đã cố ý cầm theo áo khoác, lúc này cũng không thấy lạnh.
Hai người đi một lát, Nhạc Nịnh nói: “Xin lỗi.” Thẩm Tuấn cười: “Gì cơ?”
Nhạc Nịnh khẽ mỉm cười nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu ý của cậu mợ tôi chứ?”
Thẩm Tuấn gật đầu: “Tôi hiểu, tôi biết nên mới đến.”
Nhạc Nịnh khựng lại, không mấy tin tưởng nhìn về phía anh ta: “Vậy là anh đồng ý xem mắt nên mới đến?”
Thẩm Tuấn khẽ mỉm cười, nhìn chăm chú vào cô nói: “Tại sao lại không đồng ý?”
Nhạc Nịnh nghẹn lời. Tại sao không đồng ý.
Cô làm sao biết tại sao lại muốn đồng ý.
Cô im lặng hai giây, giải thích ngắn gọn: “Chỉ là… không thích hình thức này lắm.”
Thẩm Tuấn gật đầu: “Có thể hiểu được, nhưng dùng cách này để quen biết thêm vài người cũng không tệ.”
Anh ta nói thẳng: “Cô Nhạc rất thú vị.”
Nhạc Nịnh mặt không cảm xúc nói: “Vậy sao.” “Cũng không tệ lắm.”
Suy nghĩ của Nhạc Nịnh quay cuồng, cô do dự vài giây, ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía Thẩm Tuấn: “Xin lỗi, tôi có lẽ đối với anh… không có cảm giác gì lắm.”
Thẩm Tuấn không hề để tâm, cười cười nói: “Tình cảm dù sao cũng có thể bồi đắp mà.” Anh ta dừng lại, cúi đầu nhìn Nhạc Nịnh: “Hay là nói, hiện tại em đã có người mình thích rồi?”
Hai người đứng đối mặt nhau, gió rít qua bên tai.
Nhạc Nịnh cũng không cảm thấy quá lạnh, cô nhìn người đàn ông trước mặt, nói thật, điều kiện ngoại hình không tệ, nhưng…cô không có cảm giác, không thích nổi.
Còn về việc có người thích hay không, mắt cô khẽ lóe lên, cười nhạt: “Không liên quan đến việc có người thích hay không.”
Nhạc Nịnh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn sự ưu ái của anh Thẩm, là do tôi không có phúc phận thôi.”
Thẩm Tuấn gật đầu: “Nhưng cô Nhạc hiện tại không có đối tượng đúng không.”
“À… vâng.”
Điểm này không phủ nhận.
Thẩm Tuấn cười: “Vậy tôi theo đuổi cô, chắc cũng không có vấn đề nhỉ, còn việc chấp nhận hay không, là suy nghĩ của cô Nhạc.”
Nhạc Nịnh: “???”
Cô vừa định từ chối, Thẩm Tuấn đã xoay người đi về phía kia, đề tài này… cũng cứ thế bị dừng lại.
“Anh Thẩm.”
Ngay trước khi Thẩm Tuấn định vào nhà họ Nhạc, Nhạc Nịnh gọi một tiếng.
Thẩm Tuấn quay đầu lại nhìn cô: “Sao vậy?”
Nhạc Nịnh suy nghĩ một lát, khẽ giọng nói: “Theo đuổi thì không cần đâu, đừng phiền phức.”
Thẩm Tuấn dừng lại, nhìn cô: “Ngay cả một chút cơ hội cũng không cho?”
Nhạc Nịnh gật đầu: “Không phải không cho, mà là cảm thấy không cần thiết.”
Cô khẽ cười nói: “Tôi tạm thời không có ý định yêu đương.”
Thẩm Tuấn vừa định nói gì đó, cậu của Nhạc Nịnh đã từ trong nhà đi ra. “Hai đứa sao về nhanh thế?”
Mấy người nhìn nhau, Nhạc Nịnh ngồi trên sô pha, tay cầm điện thoại, tư thế lười biếng, nhưng lại khiến người khác có cảm giác căng thẳng một cách khó hiểu.
“Nịnh Nịnh.”
Mợ là người đầu tiên sáp lại gần: “Hôm nay người này có vừa ý không?”
Ánh mắt Nhạc Nịnh rời khỏi điện thoại, nhìn về phía mợ, nhìn gương mặt đang cười tươi trước mắt, cơn tức nghẹn trong lòng Nhạc Nịnh nháy mắt không thể phát tác.
Cô quá hiểu ý nghĩa việc cậu mợ làm như vậy. Cũng tại cô, không nói rõ ràng với hai người. “Không vừa ý.”
Nhạc Nịnh nói thẳng: “Nhưng không phải vấn đề của anh ta, là vấn đề của con.”
Cô nhìn ánh mắt hai người, nhẹ giọng nói: “Cậu mợ, con biết hai người sợ con cô đơn, nhưng con hiện tại thật sự không cô đơn, con một mình rất tốt.”
Cô hít sâu một hơi nói: “Hơn nữa cho dù có muốn tìm đối tượng, con cũng có thể tự tìm, không cần giới thiệu đối tượng xem mắt cho con đâu.”
Cô nhìn người cậu đang trầm tư cách đó không xa, nghiêm túc nói: “Tuổi con cũng đâu phải lớn lắm đúng không, với lại dù có chuyện gì con cũng có thể tìm hai người mà… Cần gì phải gấp gáp muốn gả con đi như vậy chứ?”
Mợ nghe vậy, dở khóc dở cười.
“Nói cái gì thế, nhà chúng ta không nuôi nổi con à, không phải sốt ruột gả con đi, chỉ là cảm thấy con hiện tại một mình…”
“Con biết mà.”
Nhạc Nịnh làm nũng với mợ: “Nhưng con không phải còn có hai người sao, con đâu phải một mình.”
Mợ bất đắc dĩ liếc cô một cái: “Mẹ con nhờ chúng ta chăm sóc con, chúng ta cũng không chăm sóc tốt a.”
Bà nói: “Còn không tìm cho con một đối tượng tốt, lỡ sau này có chuyện gì, cậu với mợ đều ngại không dám đối mặt với mẹ con.”
Nhạc Nịnh: “…”
Nhạc Lạc nghe bên cạnh, là người đầu tiên phản bác: “Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ.”
“Đúng vậy.”
Nhạc Nịnh nói: “Ngại đối mặt thì không đối mặt thôi ạ.” Mấy người: “???”
Nhạc Nịnh đối diện với mấy ánh mắt nóng rực, bất đắc dĩ nói: “Con không có ý đó, ý con là — con thật sự không cần đối tượng xem mắt.”
Cô nhìn mấy người: “Được không ạ?”
Cậu cô thở dài: “Đối với Thẩm Tuấn không hài lòng đến vậy sao, là do không đủ đẹp trai hay thế nào?”
Nhạc Nịnh thở dài: “Đều không phải, con không thích.” “Vậy con thích kiểu người thế nào?”
Nhạc Nịnh khựng lại, nhìn ba người trước mặt, bần thần vài giây rồi nói: “Dù sao cũng không phải kiểu như vậy, cậu sau này muốn con về nhà ăn cơm thì cứ gọi con về ăn cơm, đừng sắp xếp người ngoài ở nhà nữa.”
Cậu sờ sờ mũi, đáp: “Được rồi.”
Mợ vỗ vỗ vai Nhạc Nịnh: “Vậy tối nay con có ở lại không?” Nhạc Nịnh nghĩ nghĩ: “Chắc không được ạ.”
Mợ lập tức tỏ vẻ tủi thân.
Nhạc Nịnh bật cười, ôm ôm bà nói: “Mợ, mấy hôm nữa con lại về chơi với mợ nha.”
Cô nhẹ giọng nói: “Hôm nay thật sự có chút việc.” “… Thôi được rồi.”
Màn đêm dày đặc, vừa đến tối, gió càng lạnh hơn bình thường.
Nhạc Nịnh thuyết phục xong cả nhà kia, lạnh lùng liếc Nhạc Lạc một cái, đứng dậy rời đi.
Cô trở lại khu nhà Chu Nhiên vào lúc 9 giờ rưỡi tối.
Nhạc Nịnh trước đó đã đăng ký xe, giờ lái xe vào cũng không khó khăn gì, nhưng vẫn không tránh khỏi việc bị kiểm tra một lượt.
Cô vừa đỗ xe xong, ngẩng đầu lên liền thấy một người đứng ở cửa nhà họ Chu.
Nhạc Nịnh sững lại, ánh mắt chạm phải người kia. “Chu Nhiên.”
Mãi cho đến khi nhìn người kia vào phòng bên cạnh, Nhạc Nịnh mới dở khóc dở cười đóng cửa lại.
Cái kiểu ghen này, sao mà đáng yêu thế nhỉ?
Cô nhướng mày, lúc này cũng không thèm nghĩ đến chuyện Chu Nhiên ghen tuông nữa, Nhạc Nịnh thật sự thấy hơi lạnh, định tắm rửa trước rồi từ từ suy nghĩ sau.
Nhạc Nịnh bên này thì bình tĩnh, người không bình tĩnh ngược lại là Chu Nhiên.
Anh hít sâu một hơi vào nhà, nhìn chiếc áo khoác vừa lấy về trong tay, thiếu chút nữa muốn tự đập cho mình ngất đi.
Rõ ràng… không phải vì muốn lấy lại áo khoác. Anh đang suy nghĩ, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Tạ Vi.
Tạ Vi: [Đội trưởng Chu, có phát hiện mới.] Chu Nhiên: [Đến ngay.]
Nhạc Nịnh tắm rửa xong đi ra, điện thoại nhận được một tin nhắn mới, là của Chu Nhiên.
Anh nói có việc gấp phải ra ngoài.
Nhạc Nịnh suy nghĩ một lát, ngón tay thon dài gõ gõ lên điện thoại, nhưng không trả lời lại.
Đêm dài đằng đẵng, Nhạc Nịnh trằn trọc rất lâu vẫn không ngủ được.
Không thể nói là vì sao, có lẽ là trong lòng cất giấu tâm sự, cũng đã nghĩ thông suốt một vài chuyện.
Cô nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, cuối cùng thật sự không ngủ được, liền chăm chỉ bò dậy viết bài về cách phối đồ và các bước trang điểm ban ngày.
Vừa đăng xong không bao lâu, điện thoại Nhạc Nịnh liền nhận được tin nhắn của người đàn ông kia.
Chu Nhiên: [Sao còn chưa ngủ?]
Nhạc Nịnh: [? Sao anh biết tôi chưa ngủ?]
Cô sững sờ, nhìn vòng bạn bè không có lượt thích mới và cũng không đăng status nào, theo bản năng nhìn về phía Weibo mình vừa mới tắt.
Nhạc Nịnh: [Anh theo dõi Weibo của tôi?] Chu Nhiên: [Vô tình nhìn thấy.]
Nhạc Nịnh khẽ cười thành tiếng, cầm điện thoại gửi một tin nhắn thoại: “Đội trưởng Chu, anh biết ý nghĩa của thành ngữ khẩu thị tâm phi chứ?”
Giọng nói của người phụ nữ mang theo chút ý cười, nghe không hề chói tai, ngược lại đặc biệt dễ chịu.
Chu Nhiên khó khăn lắm mới có vài phút nghỉ ngơi, đem tin nhắn thoại này nghe đi nghe lại vài lần, mới gọi điện thoại cho Nhạc Nịnh.
“Đội trưởng Chu.”
Nhạc Nịnh cười: “Anh đang làm gì đấy, nửa đêm nửa hôm.”
Giọng Chu Nhiên trầm thấp, phảng phất như bị thứ gì đó chặn lại, khàn khàn mà quyến rũ.
“Không ngủ được à?”
Nhạc Nịnh “Ừm” một tiếng, gãi gãi tóc: “Cũng gần thế, nhưng sắp ngủ rồi.”
Cô liếc nhìn thời gian: “Các anh tối nay lại phải ở lại đội sao?” “Chắc vậy.”