“Hôn thư?” Tống Ấu Quân nhìn quyển sách màu đỏ tươi đặt trên bàn, đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tống Tễ gật đầu.
Tống Ấu Quân cầm lấy hôn thư, mở ra, quả nhiên là chữ viết ngay ngắn, thanh thoát của Khương Nghi Xuyên. Mỗi nét chữ đều viết rất cẩn thận, rõ ràng và mạch lạc.
Những gì ghi trên đó rất chi tiết, bao gồm cả chữ ký của hắn và ấn tín quốc tỷ Bắc Chiêu, rõ ràng là đã được chuẩn bị từ lâu.
Nàng cười tươi, mắt cong lại: "Làm gì mà thất thần thế? Mau chuẩn bị đồ cưới cho ta đi.”
Tống Tễ lắc đầu, nở một nụ cười: "Nửa tháng trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi, chỉ là đội ngũ đưa dâu phải đi từ Nam Lung tới Bắc Chiêu, đường xá xa xôi, sợ tỷ cảm thấy mệt.”
“Sao có thể.” Tống Ấu Quân đáp.
Tống Ấu Quân đã sống ở Nam Lung nửa năm, vẫn như trước không chịu yên phận, cả ngày chỉ chơi đùa cùng Khương Nghi Xuyên. Mỗi lần ra ngoài, nàng đều che mặt, không ai nhận ra nàng chính là Tịnh An công chúa đã mất trước đây.
Tống Tễ từng muốn tìm cách khôi phục thân phận cho nàng, nhưng bị Tống Ấu Quân từ chối.
Mặc dù Tịnh An công chúa có thân phận tôn quý, với đệ đệ làm hoàng đế, nàng luôn ở vị trí cao nhất trong thiên hạ, nhưng nàng cũng đã làm không ít việc không hay, những tai tiếng đó không dễ gì xóa bỏ được.
Có cơ hội lựa chọn, Tống Ấu Quân đương nhiên không muốn gánh vác những nghiệp chướng của Tịnh An công chúa. Hơn nữa, danh tiếng Tịnh An công chúa đối với nàng mà nói cũng không quan trọng, có hay không đều không sao.
Mùa hè dần kết thúc, cuối cùng Khương Nghi Xuyên cũng đưa cho nàng hôn thư, chính thức cầu hôn nàng trước hoàng gia Nam Lung.
Khương Nghi Xuyên là người lạnh lùng, ít nói, nhưng nghi lễ thì không thiếu.
Trong hôn thư, hắn cam kết tất cả tài sản của Chiêu Bình Vương phủ, dù cho những thứ này không đủ để cầu hôn một Tịnh An công chúa, nhưng Tống Tễ và những người khác đều hiểu rõ tình cảm của hai người, nên cũng không đòi hỏi quá nhiều.
Nếu không, hoàng tỷ của y sẽ là người đầu tiên nổi giận.
Tống Tễ chỉ có một người tỷ tỷ như vậy, nàng muốn xuất giá, đương nhiên phải có một bộ đồ cưới hoàn hảo nhất. Từ khi Tống Ấu Quân về Nam Lung, bộ đồ cưới đã được bí mật chuẩn bị, sử dụng chất liệu cao cấp nhất trong hoàng gia, và phải mất nửa năm mới hoàn thành.
_Bản dịch thuộc về Hân Nghiên Lâu - MonkeyD. Vui lòng không ăn cắp dưới mọi hình thức. Dtruyen, Truyenfull, Truyenplus, Wattpad, Cáo Truyện
là ĐỒ ĂN CẮP CHƯA ĐƯỢC CHO PHÉP!!!!!~_
Khi Tống Ấu Quân nhìn thấy bộ đồ cưới, mắt nàng không khỏi trợn tròn.
Khác với bộ đồ cưới đỏ thông thường, bộ đồ cưới này mang màu đen và vàng đan xen, biểu tượng cho thân phận cao quý của hoàng gia Nam Lung.
Sau khi Tống Ấu Quân đồng ý hôn thư, cả hoàng cung bắt đầu bận rộn. Tống Tễ cũng tìm một ngày để công bố thân phận của nàng, tự tiện sắp xếp cho nàng một danh phận mới, phong nàng làm Thiên Duyệt công chúa, gả cho Chiêu Bình Vương Bắc Chiêu, để củng cố quan hệ giữa hai quốc gia.
Tống Ngôn Ninh sau khi nghe tin, đã ngồi trong Tẫn Hoan cung suốt cả buổi chiều, không ngừng cười đùa, nói rằng ngay từ khi phát hiện Khương Nghi Xuyên thầm thích hoàng tỷ, y đã biết rằng một ngày nào đó hoàng tỷ chắc chắn sẽ gả cho Xuyên ca. Còn đùa giỡn nói sẽ "táng gia bại sản" để chuẩn bị lễ vật tân hôn cho Tống Ấu Quân, mặc dù bản thân không có tài sản gì.
Vui mừng không ngừng suốt cả buổi chiều, nhưng cuối cùng Tống Ấu Quân cũng nghiêm túc hỏi một câu: "Lục Lục, lần này đệ còn muốn đi theo ta đến Bắc Chiêu không?"
Nếu là trước kia, Tống Ngôn Ninh chắc chắn sẽ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức: "Đương nhiên, ta muốn vĩnh viễn ở bên hoàng tỷ."
Tuy nhiên, lần này nghe câu hỏi đó, y lại đột nhiên im lặng, ánh mắt có phần mờ đi, như thể không dám đối diện với ánh mắt của Tống Ấu Quân.
Tống Ấu Quân vỗ vỗ đầu y, cười nhẹ: "Không sao đâu, nói thật với hoàng tỷ đi."
Tống Ngôn Ninh cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi mới chậm rãi nói: "Vốn dĩ ta muốn, hoàng tỷ đi đâu, ta đi đó. Nhưng lần này trở về, ta nhận thấy Tam ca có trách nhiệm rất nặng trên vai...”
Y không nói tiếp, nhưng Tống Ấu Quân đã hiểu hết.
Tống Tễ là vị quân vương mới lên ngôi, những vấn đề nan giải của Nam Lung không chỉ nhiều mà còn phức tạp. Khi tiếp nhận ngai vàng, y phải đối mặt với một tình thế rối ren, nhưng với tài năng và ý chí kiên cường của mình, trong ba năm qua, Tống Tễ đã dần dần đưa đất nước trở lại trật tự.
Tuy nhiên, Nam Lung là một quốc gia rộng lớn, công việc cần làm còn rất nhiều, và tình thế của Tống Tễ vẫn còn chưa ổn định. Người tài giỏi có thể sử dụng lại không nhiều, và ba năm qua, y đã phải gánh vác rất nhiều khó khăn.
Khi Tống Ngôn Ninh hiểu rõ mọi thứ, y nhận ra rằng, quyết định trước đây của mình - rời bỏ tất cả để cùng Khương Nghi Xuyên đi Bắc Chiêu - là một sai lầm. Mà những lần Tống Tễ triệu hồi trở về cũng là vì cần y giúp đỡ.
Tống Ngôn Ninh giờ đã trưởng thành, không còn là một hoàng tử vô lo vô nghĩ chỉ biết ăn chơi nữa. Y hiểu rằng mình cần chia sẻ gánh nặng với hoàng huynh, và vì thế, y chọn ở lại.
Mắt Tống Ngôn Ninh đỏ lên, nói: "Hoàng tỷ, chờ hoàng huynh ổn định được căn cơ, ta có thể đi tìm tỷ được không?"
Tống Ấu Quân mỉm cười và gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Tống Ngôn Ninh nói: "Ta không biết sẽ mất bao lâu, có thể là ba năm, hoặc năm năm, nhưng dù là bao lâu, ta nhất định sẽ đi tìm tỷ."
Tống Ấu Quân xoa đầu y: "Không sao, ta sẽ chờ đệ."
Nàng cũng không muốn rời xa tiểu tử này, nhưng đúng như Tống Ngôn Ninh đã nói, hiện tại Nam Lung đang trong giai đoạn khôi phục và phát triển, Tống Tễ có nhiều đối thủ, rất cần Tống Ngôn Ninh.
Bốn năm trước, Tống Ngôn Ninh còn quá ngây thơ, cả ngày chỉ biết cãi vã, không hiểu gì về quyền mưu, kế sách, tính tình lại nóng nảy, công phu thì như mèo cào, vì vậy chưa hẳn thích hợp làm trợ thủ cho Tống Tễ.
Tuy nhiên, trong bốn năm qua, y học được rất nhiều, giờ đây đã có thể tự mình gánh vác công việc, thực sự đã trở thành người phù hợp để hỗ trợ Tống Tễ.
Tống Ấu Quân mặc dù luyến tiếc, nhưng cũng không nói gì thêm.
Hơn nữa, Tống Ngôn Ninh vẫn luôn là người tự do, chỉ cần y muốn, lúc nào cũng có thể quay về bên cạnh nàng.
Tối hôm đó, Khương Nghi Xuyên đến tìm, Tống Ấu Quân khoác thêm áo khoác rồi bước vào trong vườn, chỉ thấy hắn đứng dưới ánh trăng, mặt nghiêng nhẹ trong ánh sáng dịu dàng, trông rất nhu hòa.
Nhớ đến hôn thư kia, lòng nàng không khỏi vui sướng, mỉm cười đi đến gần, giả vờ vấp chân rồi ngã vào người hắn, cười nói: "Ai ui, tiểu công tử này, xem ra là rảnh rỗi đến thăm ta rồi."
Khương Nghi Xuyên nghe thấy giọng điệu ngọt ngào, đầu tiên là nhíu mày, rồi nhéo nhẹ mũi nàng: "Học diễn xuất từ đâu vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tống Ấu Quân cười hì hì, ngẩng đầu hỏi: "Hôn thư của chàng chuẩn bị từ khi nào?"
Khương Nghi Xuyên đáp: "Năm ngoái."
Tống Ấu Quân hơi ngạc nhiên: "Hoàng huynh của chàng làm sao đồng ý cho chàng cưới một người không rõ lai lịch như vậy?" Nàng vẫn còn nghi ngờ về quyết định của hoàng đế Bắc Chiêu.
Theo lý mà nói, thân phận của Khương Nghi Xuyên ở Bắc Chiêu đã rất tôn quý, là hoàng tử và vương gia có công lớn, lẽ ra phải được hoàng đế trọng dụng, vậy mà hôn sự của hắn lại trễ như vậy, suốt hơn nửa năm trời.
Nhìn vào ấn quốc tỷ trên hôn thư, nàng biết rõ hoàng đế đã đồng ý hôn sự này, nhưng tại sao lại để cho Khương Nghi Xuyên thành hôn một cách dễ dàng như vậy?
Khương Nghi Xuyên cúi đầu nhìn nàng, dường như đã đoán được những suy nghĩ băn khoăn trong lòng nàng.
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói: "Lấy nàng làm thê tử, mong nàng sống quãng đời còn lại khỏe mạnh và bình an, đó chính là ước nguyện duy nhất của ta. Trước đây, ta đã rời nhà, rời quê hương mười năm, Bắc Chiêu đối với ta có nợ, mà ước nguyện duy nhất của ta là có nàng ở bên, hoàng huynh không có lý do gì để từ chối."
Mong nàng khỏe mạnh suốt đời.
Những lời này khiến Tống Ấu Quân cảm thấy một cơn chấn động mạnh mẽ trong lòng.
Cuộc đời này, ai mà không có những ước nguyện? Phú quý, sắc đẹp, thuận buồm xuôi gió, mọi thứ đều như ý. Những ước nguyện ấy có thể đạt được nhanh chóng, dễ dàng, và dường như ai cũng mong có một cuộc sống đặc biệt, một cuộc sống tràn đầy hạnh phúc và thành công.
Nhưng đối với Tống Ấu Quân, những năm tháng bệnh tật trên giường đã khiến nàng không còn tham vọng gì lớn lao, chỉ mong có một cuộc sống khỏe mạnh mà thôi.
Dù vậy, đó cũng là một ước nguyện hết sức quý giá và đầy hy vọng, nhưng không dễ dàng thực hiện.
Nàng ôm Khương Nghi Xuyên, vùi đầu vào n.g.ự.c hắn, giọng nói mang theo chút buồn bã: "Khương Nghi Xuyên, chàng vẫn chưa cầu hôn ta."
Khương Nghi Xuyên nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, từ từ nâng nàng ra khỏi lòng, cúi đầu nhìn vào ánh mắt của nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Khương thị, Khương Nghi Xuyên, tên tự là Hàm, năm nay hai mươi hai tuổi, nay xin cầu hôn tại Nam Lung. Công chúa có nguyện gả cho ta làm thê, cùng nhau chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, bạc đầu đến già?"
Ánh mắt Khương Nghi Xuyên sáng lên, nụ cười nở rộ trên môi, hắn cúi xuống hôn lên môi nàng.
Hôn kỳ được định vào mười lăm tháng giêng, những người khác đều bận rộn suốt cả ngày, chỉ có Tống Ấu Quân là người nhàn rỗi nhất.
Thời gian trôi qua, và rồi một năm sau, ngày nàng xuất giá đã đến. Sáng sớm, khi trời còn chưa sáng, nàng đã bị cung nữ gọi dậy, mơ màng bước đến trước gương.
Một phen trang điểm, chải đầu tỉ mỉ, trời cũng dần sáng tỏ.
Nàng mặc áo lót, đứng lên, các cung nhân cẩn thận nâng áo cưới lên, không dám thở mạnh sợ làm nhơ bẩn bộ xiêm y quý giá này.
Áo cưới được mặc từng lớp, mỗi lớp mang một cảm giác nặng nề, Tống Ấu Quân cúi đầu nhìn lớp xiêm y màu mực, như thể được phủ kim sa, khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu lên, như dòng ngân hà màu vàng, vô cùng đẹp mắt.
Vì khoảng cách giữa Nam Lung và Bắc Chiêu quá xa, Tống Tễ không thể tham dự hôn lễ ở Bắc Chiêu, hơn nữa Tống Ngôn Ninh vẫn muốn tận mắt chứng kiến nàng thành hôn cùng Khương Nghi Xuyên. Vì vậy, nhóm người trẻ tuổi quyết định tự ý tổ chức lễ bái đường ngay tại đại điện hoàng cung Nam Lung.
Sau khi trang điểm xong, Tống Ấu Quân đứng dậy và ngay lập tức cảm nhận được trọng lượng toàn thân, bộ trang phục này nặng hơn rất nhiều so với trang phục tham gia đại lễ Tế Thiên trước kia, mỗi bước đi đều cần người đỡ.
Tống Ngôn Ninh cũng mặc trang phục màu vàng đen, bỏ đi khí thế của một hoàng tử, trông có vẻ trang nhã, khi ngồi nghiêm chỉnh, y lại mang dáng vẻ của một quý tộc thiên hoàng.
Y ngồi một bên, nhấm nháp táo, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu.
Trên đầu nàng, chiếc kim quan là do chính Tống Ngôn Ninh lựa chọn.
Y còn phải thỉnh thoảng chạy ra ngoài kiểm tra khi nào đội ngũ đón dâu mới đến.
Tống Ấu Quân hiếm khi cảm thấy chút lo lắng, nàng ngồi yên lặng, không nói một lời. Tống Ngôn Ninh hình như nhận ra tâm trạng của nàng, liền cố gắng trò chuyện với nàng để giảm bớt không khí căng thẳng.
Khi đến giờ lành, tiếng chiêng trống vang lên từ xa, Tống Ngôn Ninh vội vàng đứng dậy, hô to: "Hoàng tỷ, lên đường!"
Tống Ấu Quân trợn mắt: "Có thể nói chút may mắn được không?"
Nói xong, nàng nhận lấy chiếc kim phiến che mặt từ tay cung nhân, được đỡ ra khỏi Tẫn Hoan cung.
Đi qua con đường dài trải đầy hoa đỏ thắm, cuối con đường là Khương Nghi Xuyên, trong bộ trường bào vàng đen, đứng đợi. Ánh mắt hắn không rời khỏi Tống Ấu Quân, vẫn dõi theo nàng đang chậm rãi tiến tới. Khi nàng bước ra khỏi ngưỡng cửa Tẫn Hoan cung, hắn mới tiến lên đón nàng từ tay cung nhân.
Hắn đưa nàng đến kiệu hoa, khi đến gần mới khẽ thì thầm vào tai nàng: "Hôm nay nàng rất đẹp."
Tống Ấu Quân nghe xong không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy vui vẻ, rồi lại tiếp tục mải mê công việc cho đến trưa.
Kiệu hoa từ Tẫn Hoan cung đưa nàng đến đại điện, trong điện tràn ngập không khí vui mừng, khắp nơi đều dán chữ hỉ, cung nhân ai nấy đều mặc hỉ phục, có người đi bên cạnh rắc hỉ tiền, rải đường dài.
Tống Tễ cũng mặc hoàng bào đen vàng, đứng ngoài điện chờ đón kiệu hoa, sau đó Khương Nghi Xuyên từ trong kiệu dẫn nàng ra.
Để tránh người khác nhận ra thân phận của Tống Ấu Quân, trong đại điện không có quan lại nào, không khí có phần trống vắng. Chính giữa đại điện đặt long ỷ, nhưng Tống Tễ không ngồi lên, mà đứng dưới long ỷ, nhìn hai người tiến vào giữa điện.
Tống Ấu Quân là hoàng tỷ của y, mặc dù bây giờ là quốc vương, nhưng khi bái thiên địa, y vẫn không thể ngồi ở vị trí cao nhất.
Ánh mặt trời đã lên cao, mùa đông ở Nam Lung cũng ấm áp, gió thổi qua, làm lay động tua rua vương miện vàng trên đầu Tống Ấu Quân, âm thanh của nó hòa vào tiếng trống chiêng ồn ào. Khương Nghi Xuyên nắm tay nàng, bước đi vững vàng nhưng kiên định.
Sau tiếng "Nhất bái thiên địa", là lời thề nguyện:
"Niên niên tuế tuế, tuế tuế niên niên, sau này bạc đầu bất ly."