“Hôm nay Lý Thừa Ân đá ngươi một cước, có đau không?”
“Đau, bị đá đến bầm tím rồi.”
Nói rồi, hắn liền nhanh chóng cởi áo ngoài.
Động tác quá nhanh, đến mức ta còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã là một mảng da thịt trắng trẻo.
Ta giật nảy mình, quát:
“To gan! Mau cút xuống!”
Hắn tủi thân cuộn người lại, ôm đầu, sau đó lại như con vụ mà lăn đi.
Ta rốt cuộc không nhịn được mà bật cười.
“Này! Đứng dậy, đi về phủ thôi!”
Tạ Vô Dạng nghe vậy, lập tức đứng lên, ngây ngô nở nụ cười rạng rỡ với ta.
Hàm răng thật trắng…
Ta sững người trong giây lát.
Hàm răng trắng sáng như thế, thật không giống một kẻ xuất thân bình thường…
Niềm vui của ta chẳng kéo dài được bao lâu, liền có người từ cung mẫu hậu đến truyền lời.
Ma ma mang theo nụ cười ôn hòa, giọng nói mềm mỏng:
“Nương nương nói, trước đây Công chúa chép Kinh Hoa Nghiêm rất tốt, lần này mời Công chúa tiếp tục chép Kinh Pháp Hoa để nương nương tụng niệm.”
Ta lặng lẽ nhìn bà ta.
Nụ cười trên mặt ma ma dần dần cứng lại.
Ta không vòng vo, trực tiếp hỏi:
“Đây là hình phạt của mẫu hậu dành cho ta vì chuyện Lý Thừa Trạch phải không?”
Ma ma vẫn giữ giọng điệu hòa nhã, đáp:
“Bàn tay trái hay bàn tay phải cũng đều là m.á.u thịt.”
“Trong mắt nương nương, Công chúa và Thái tử đều như nhau. Công chúa vì mẫu hậu mình mà chép kinh cầu phúc, đó là đạo hiếu. Nếu Công chúa không muốn, nô tỳ sẽ về bẩm lại với Hoàng hậu nương nương.”
“Ngươi còn biết quay về sao? Mẫu hậu vì ngươi mà tức đến phát bệnh, vậy mà ngươi không ở trong cung hầu bệnh, lại chạy ra ngoài tiêu d.a.o sung sướng! Ta chưa thấy ai bất hiếu như ngươi!”
Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ lách qua một bên:
“Tránh ra!”
Hắn nổi giận, một cước đá bay hộp cơm chay trong tay ta.
“Ngươi lại muốn lấy lòng phụ hoàng sao?”
Hộp cơm lăn lông lốc trên nền đất, cơm và thức ăn vương vãi tứ tung.
Ánh mắt ta trầm xuống.
Ngay khoảnh khắc đó, ta cũng giơ chân, một cước đá thẳng hắn ngã xuống đất.
Ta nắm lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói:
“Người là phụ thân của ta. Ta đối tốt với phụ thân mình thì có gì sai?”
Không ngờ, Lý Thừa Ân đột nhiên giật lấy cây trâm trên đầu ta, hung hăng đ.â.m về phía ta.
Ta không kịp tránh, chỉ có thể mở to mắt lùi về sau.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra chắn trước mặt ta.
Cây trâm sắc nhọn đ.â.m xuyên qua lòng bàn tay hắn, m.á.u tươi lập tức b.ắ.n tung tóe.
Hắn dùng tay còn lại nắm chặt cây trâm, rút mạnh ra, rồi ném thẳng ra xa.
Là Tạ Vô Dạng.
Hắn cắn chặt răng, gương mặt tái nhợt vì mất máu, nhưng vẫn kéo ta ra sau lưng, chắn trước mặt ta như một bức tường kiên cố.
Giây phút ấy, m.á.u trong người ta như sôi trào.
Ta đẩy hắn ra, như kẻ điên lao tới, dùng chân đá liên tục vào người Lý Thừa Ân.
Ta trút hết cơn giận dữ trong lòng, từng cước từng cước đều nặng nề, không chút nương tay.
Cho đến khi mấy tên thị vệ vội vàng lao đến che chắn cho hắn, Tạ Vô Dạng vòng tay ôm chặt lấy ta, ta mới dần dần dừng lại.
Ta trừng mắt nhìn Lý Thừa Ân.
Hắn cũng dùng ánh mắt căm hận nhìn lại ta.
Cả hai chúng ta đều muốn xé nát đối phương, uống m.á.u nuốt thịt lẫn nhau.