Quy tắc luôn là thứ quan trọng nhất với tu sĩ, trong mỗi trận chiến thì sự chênh lệch về quy tắc quyết định rất lớn vào kết quả, bởi vì nó có thể tác động đến thiên địa, bản chất của thế giới và đại đạo.
Không phải tự nhiên mà Vạn Đạo Thần Chủ bất kể là ở quá khứ hay tương lai, tuy chỉ sở hữu một kiện Bất Hủ Thần Vật duy nhất là Vạn Đạo Lưu Ly Bình lại có thể khiến vô số tồn tại phải kiêng kỵ.
Dù không có Vạn Đạo Lưu Ly Bình, bản thân Vân Tiêu đã có thiên phú yêu nghiệt về mặt lĩnh ngộ và làm chủ Quy Tắc.
Có thêm Vạn Đạo Lưu Ly Bình càng khiến nàng như hổ mọc thêm cánh, sự phi thường trở nên vô song.
Đối chiến với nàng, khi quy tắc của ngươi yếu hơn… đã định trước ngươi sẽ thất bại.
Ngay cả Bất Hủ Thần Binh chuyên trảm diệt quy tắc như Tiệt Đạo Kiếm cũng bất lực trước Vân Tiêu, đừng nói là Đông Bắc… dù là nhìn khắp Chung Cực Giới, người có thể chống lại Quy Tắc của nàng thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Với Vô Thượng Thần Thế bao trùm xung quanh, Vân Tiêu đã bất bại.
Bởi lẽ mặc kệ ba vị Bất Hủ Thần dùng mọi cách, vẫn không thể phá tan Vô Thượng Quy Tắc ngưng thành Thần Thế… ngược lại Vạn Đạo Lưu Ly Bình với khả năng tước đoạt Quy Tắc của đối thủ vẫn đang truy đuổi mục tiêu.
Điều này khiến ba vị Bất Hủ Thần triệt để lâm vào thế bị động.
Bọn hắn chỉ có thể dùng Thần Vật của mình tiến hành phòng ngự, vừa đánh vừa lui, cố gắng kéo dài thời gian để Mã Càn giành chiến thắng.
Ngay từ đầu, các cường giả ở Đông Bắc đã mặc định sẽ dựa dẫm vào vị Thủ Hộ Thần này của mình.
Mà khi chứng kiến sự chật vật của bọn họ, nội tâm Mã Càn cũng không dễ chịu chút nào.
Trước Bá Hồng Kiếm liên tục bổ đến, mỗi một kiếm đều như toàn cõi hỗn độn trấn thẳng xuống đầu, Mã Càn dù có thiên địa thủ hộ vẫn không hề dễ chịu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Bất Hủ Bá Chủ, ngươi thật sự muốn làm đến cùng sao? Nếu các Bất Hủ Thần ở Đông Bắc đều ngã xuống, Cấm Khu nhất định không bỏ qua miếng thịt màu mỡ này, bọn hắn một khi chiếm được Đông Bắc sẽ có tài nguyên để bành trướng, thực hiện dã tâm.”
“Haha, lúc này lại đem đại cục ra uy hiếp ta à?” Lạc Nam cười mỉa mai:
“Thời điểm ta sắp hạ được Loạn Chiến Cấm Lão, sao bọn chúng lại đột ngột xen vào ép ta phải đào tẩu?”
“Nếu Đông Bắc thật sự vì đại cục, các ngươi nên tương trợ ta tiêu diệt Loạn Chiến mới đúng.”
“Cái này…” Mã Càn sắc mặt tái xanh, thật sự đuối lý.
“Cấm Khu có thể mạnh hơn, nhưng Bá Việt Tông lại càng mạnh sau trận này.” Lạc Nam hai mắt loé lên chiến hoả hừng hực:
“Mười kiện Bất Hủ Thần Vật, lão tử muốn!”
“Ngông cuồng!” Mã Càn nộ hống:
“Vậy để lão phu triệt để dập tan dã tâm của ngươi!”
Thấy đối phương thật sự muốn sát phạt đến cùng, Mã Càn quyết đoán bạo tẩu, hai tay giang rộng lên bầu trời:
“Thế Giới Gia Thân - Sinh Linh Chi Lực!”
ẦM!
Khoảnh khắc này, hàng triệu vạn dặm Đông Bắc cùng lúc chấn động.
Nguyên Khí, Quy Tắc, Thuộc Tính Nguyên Tố đến từ thiên nhiên đều như vũ báo kéo về.
Tất cả chúng nó ngưng tụ thành thực chất, mênh mông cuồn cuộn tiến vào cơ thể của Mã Càn.
Chưa dừng lại ở đó, toàn bộ sinh linh đang ở tại Đông Bắc kinh hãi phát hiện lực lượng trong cơ thể của mình cũng đang bị thế giới xung quanh cưỡng ép rút ra.
Dù chỉ là Đạo Cảnh, Đại Đạo Cảnh… cho đến Bất Hủ Thần, không một ai ngoại lệ đang bị thế giới thôn phệ lực lượng, gia trì vào thể nội của Mã Càn.
“Không xong!”
Chúng nữ đang chiếm thế thượng phong cũng phải biến sắc, bởi vì các nàng phát hiện càn khôn xung quanh đang chống lại mình, cướp đi lực lượng của mình để cung cấp cho đối thủ.
Phiêu Tử Hàm vội vàng tiến vào Vạn Tướng Điện, Tần Mộng Ảnh điều động Đại Hành Diễn Thế bảo vệ quanh thân, Lạc Long Nhi dùng Vạn Vũ Chi Môn làm màn chắn…
Nhưng dù đã dùng đến Bất Hủ Thần Vật, các nàng vẫn bị rút đi lực lượng, ngay cả Bất Hủ Thần Vật của các nàng cũng đang suy yếu liên hồi.
Cảm tưởng như chỉ cần đứng ở Đông Bắc, liền sẽ trở thành chất dinh dưỡng của Mã Càn.
“Đến đây với ta!” Vân Tiêu thanh lãnh quát lên.
Sau lưng nàng, hư ảnh Hoàng Trung Lý sừng sững xuất hiện.
Vạn Đạo Lưu Ly Bình dung nhập vào Hoàng Trung Lý, cường hoá toàn diện, tán cây rộng lớn xoè ra, hình thành một quả cầu Vô Thượng Quy Tắc bảo vệ.
Nhờ có Vô Thượng Quy Tắc chống lại, khả năng thôn phệ của thế giới không thể cướp lấy lực lượng của Vân Tiêu.
Tam nữ thấy vậy lập tức tiến vào, nhưng lại không cam tâm khi chưa thể đánh bại đối thủ.
“Lão quái này mạnh thật.” Vân Tiêu cảm thán:
“Phu quân gặp cường địch rồi!”
“Khanh khách, để xem lão có thể ép chàng ra toàn lực hay không.” Tần Mộng Ảnh cười rộ lên.
Mà lúc này, Mã Càn không còn dáng vẻ già nua ung dung như trước.
Lão đã trẻ lại hàng trăm tuổi, trở thành một nam tử uy nghiêm, ngũ quan sắc bén, khí thế ngút trời, ánh mắt như rồng.
Sau lưng lão, Giới Nộ hàng lâm…
Không còn là Chung Cực Phán Quan, mà thay vào đó chính là Tru Tội Chấp Pháp, số lượng lên đến mười vị.
Trái ngược với tứ nữ, các Bất Hủ Thần ở Đông Bắc lại đang thả lỏng toàn thân, cho Mã Càn hấp thụ lực lượng của mình một cách thoải mái.
Chiến lực của lão đạt đến mức độ đáng sợ.
Thậm chí Lạc Nam cảm giác được đã vượt qua Cấm Lão như Vô Ưu rồi.
“Chẳng trách Cấm Khu không dám ra tay với Đông Bắc.” Lạc Nam biểu lộ nghiêm nghị.
Hắn phải điều động Bất Hủ Bá Cực Thể và Độc Bá Kiếm Thể cùng lúc, điều động Bá Chủ Quy Tắc và Bá Kiếm Quy Tắc bảo vệ quanh thân mới ngăn được sự thôn phệ đến từ thiên địa xung quanh mình.
“Lạc Bá Chủ, cút về Đông Nam đi!” Mã Càn cao giọng gầm lên, một tay hung hăng trấn xuống:
“Càn Khôn Chưởng!”
RỐNG RỐNG RỐNG…
Ngay khi Mã Càn ra tay, mười vị Tru Tội Chấp Pháp ngửa đầu thét gào, giáng xuống Giới Nộ mang tính huỷ diệt.
Thao túng triệt để cả Đông Bắc, ngay cả Giới Nộ cũng có thể triệu hồi.
“Đến tốt!” Lạc Nam hưng phấn cười dài.
Bá Hồng Kiếm tay phải, Xích Tà Ma Kích tay trái.
Hắn không lùi mà tiến, ngược lại thử sức xông lên…
“Tàn Giới Bạo Kích!”
Xích Tà Ma Kích mãnh liệt quét ngang.
Mũi kích quét đến đâu, Bất Hủ Ma Lực tự bạo đến đó, toả ra vô số lỗ đen muốn cắn nuốt Giới Nộ.
Ma Tà Xích bao trùm toàn thân Lạc Nam hoá thành Ma Tà Giáp, khảm lên Bá Chủ Thần Văn.
Đồng thời, Bá Hồng Kiếm bạo phát tất cả.
Chư Thần Hoàng Hôn phủ xuống, Vực Thần Đạo Kinh, Tế Mệnh Vực Nộ, hình xăm vạn kiếm hiện lên trên tay.
Bất Hủ Thần Tháp ngân vang, chín tầng lực lượng rót vào thể nội của hắn.
3000 Cực Giới xoay tròn, Bỉ Ngạn Hoa nở rộ, Bá Chủ Thần Tướng gào thét.
“Vạn Cổ Độc Bá Trảm!”
Một kích quét ngang, một kiếm trảm xuống…
OÀNH OÀNH OÀNH OÀNH…
Thế gian rung chuyển, vạn dặm hoang tàn, cảnh tượng hơn cả tận thế.
Nhưng mà dù với chiến lực đáng sợ như vậy của Lạc Nam, Mã Càn lại như người khổng lồ nhìn xuống kẻ tí hon.
Sau lưng hắn có toàn bộ Đông Bắc hậu thuẫn.
Lạc Nam bá đạo đến đâu cũng chỉ là một kẻ duy nhất mà thôi.
Thế giới, trời đất, không gian, lực lượng, quy tắc… mọi thứ đều điên cuồng lao vào Kiếm Thế và Kích Thế mà suy yếu.
Giới Nộ nổ tung, biển Thần Kiếp nghiền nát Tàn Giới Bạo Kích…
Mà một chưởng của Mã Càn, lại hoá thành khổng lồ, bao trùm càn khôn đúng với tên gọi Càn Khôn Chưởng.
RĂNG RẮC…
Lạc Nam nghe thấy tiếng vỡ nát của Bá Kiếm Thế và Bá Chủ Thần Thế.
Lần đầu chứng kiến Vạn Cổ Độc Bá Trảm bị lòng bàn tay bóp nát.
PHỐC!
Chưởng ấn kinh khủng giáng vào cơ thể, hắn như diều đứt dây bay ngược đụng nát không biết bao nhiêu dãy núi khổng lồ, cả người bị trấn vào mặt đất tạo thành thung lũng không đáy.
Bá Chủ Thần Văn tan vỡ, Ma Tà Giáp ảm đạm trở về cán kích, toàn thân như bị nghiền thành hàng vạn mãnh.
“Tiền bối uy vũ!”
“Tiền bối vạn tuế!”
“Thủ Hộ Thần vô địch!”
Chứng kiến cảnh tượng này, dù phải trải qua khoảnh khắc trời long đất lỡ, toàn thể sinh linh Đông Bắc nhảy dựng lên kinh hô, tràn đầy cuồng hỉ.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn cảm thấy mình có thể ngẩng cao đầu…
“Tiền bối, nhân lúc hắn bị thương tru sát hắn.” Sát Ảnh Thần Chủ hưng phấn gầm lên.
“Không sai, Bất Hủ Thần Tháp, Bá Hồng Kiếm, Xích Tà Ma Kích đều thuộc về Đông Bắc.” Phật Ngục Lão Tổ sảng khoái nói.
“Tiền bối mau hạ sát thủ!” Tất cả Bất Hủ Thần đều đồng tâm hiệp lực muốn dồn Lạc Nam vào cửa tử.
Ai kêu tên này ngu xuẩn, Bá Việt Tông có rất nhiều Bất Hủ Thần nhưng hắn lại chỉ đến đây với năm người.
Nếu dám xem thường chúng ta như vậy, ngươi phải trả giá bằng cả tính mạng.
Mã Càn không nghe bọn hắn nói, chỉ lạnh lùng nhìn Lạc Nam:
“Bất Hủ Bá Chủ rất mạnh, nhưng trận này lão phu thắng rồi!”
Lạc Nam bỗng nở một nụ cười…
Nụ cười vô cùng quỷ dị khiến nội tâm Mã Càn trầm xuống.
“Cải Tử Hoàn Sinh!”
Vĩnh Sinh Tổ Thần Lực bạo phát, toàn bộ thương thế của Lạc Nam phục hồi.
Ngay khi Mã Càn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy đối thủ hài hước nói:
“Lão già, để ta tìm thấy rồi nhé!”
“Tìm thấy?” Mã Càn nội tâm dâng lên bất an.
Chẳng biết từ bao giờ, mắt trái của Lạc Nam toả sáng…
Thấu Thị Càn Khôn âm thầm kích hoạt, đã khoá chặt lấy một món đồ vật đang giấu ở điểm cuối của Đông Bắc chi địa.
Bằng vào Bất Hủ Thần Vật - Cấm Kỵ Bá Nhãn, Lạc Nam đã thấy thứ cần tìm thấy.
Đó là một con rối nhỏ nhắn trong suốt như pha lê, diện mạo của nó lại giống hệt với Mã Càn ở trạng thái hài đồng.
Hiển nhiên, con rối này chính là Bất Hủ Thần Vật của Mã Càn, chính nó đang liên kết chặt chẽ với toàn bộ Đông Bắc, trở thành một “Giới Linh” tạm thời của Đông Bắc, giúp chủ nhân của nó thao túng mọi thứ.
Nội tâm Mã Càn run lên, lão cảm giác được con rối của mình đã bị khoá chặt.
“Thì tính sao?” Mã Càn hít sâu một hơi:
“Con rối của lão phu có thể liên tục dịch chuyển, ngươi dù thấy nó cũng vô ích mà thôi.”
Quả nhiên lão vừa dứt lời, con rối đã biến mất tại chỗ cũ, xuất hiện ở một nơi khác tại Đông Bắc.
Nó không hề dịch chuyển, mà là thiên địa, không gian ở Đông Bắc đang chuyển nó đi nơi khác, tốc độ cực nhanh, dù sở hữu Thời Không Đại Đạo cũng khó lòng đuổi kịp.
Thế nên Mã Càn tự tin, dù con rối bị phát hiện, lão vẫn đứng ở thế bất bại.
Bất quá chưa tự tin được bao lâu, sắc mặt Mã Càn thoáng chốc cứng đờ.
Bởi lão nhìn thấy, Lạc Nam lấy ra một thanh trường cung.
Lạc Thần Cung toả sáng rực rỡ như cả một ngân hà giữa hắc vũ trụ, dây cung chói loà như tập hợp toàn bộ tinh tú trên thiên không.
“Hoá Cực Thần Công!” Lạc Nam nhếch mép, 3000 Cực Giới biến hoá, ngưng kết thành một mũi tên - Cực Tiễn.
Bá Thần Lực bùng nổ gia trì vào Cực Tiễn, trở thành Bá Cực Tiễn.
Đặt Bá Cực Tiễn lên dây cung Lạc Thần, Bất Hủ Thần Khu chấn động, toàn diện kéo căng.
“Không!” Cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt, Mã Càn nộ hống:
“Càn Khôn Chưởng!”
Lão lại tung ra một chưởng toàn lực, huy động sức mạnh toàn Đông Bắc, Giới Nộ rít gào bao vây.
Bất Hủ Thần Tháp dịch không mà đến, sừng sững chặn đứng trước mặt chủ nhân.
ĐÙNG!
Bất Hủ Thần Tháp bị chưởng bay, Thần Văn ảm đạm…
VÈO!
Nhưng một tiễn diệt thế đã điên cuồng bắn ra, truy tung đến cùng trời cuối đất.
“KHÔNG!” Mã Càn rít gào, bất chấp điều động con rối của mình trốn đi, liên tục dịch chuyển sang nơi khác.
Nhưng Bá Cực Tiễn không hề bỏ qua, nó như có được linh trí, xuyên qua thời không mà truy lùng đến cùng trời cuối đất.
Con rối sợ hãi quá đỗi, năng lực duy nhất của nó là làm chủ một phạm vi thế giới, khả năng phòng ngự và chiến đấu gần như bằng không.
Nếu trúng một tiễn này, nó chắc chắn nổ nát.
Mặc kệ nó chạy đến đâu, Bá Cực Tiễn vẫn bay đến đó, tốc độ ngày càng nhanh.
“Thời Không Ngưng Đọng - nghiền ép!” Mã Càn thao túng thời không, muốn làm chậm lại Bá Cực Tiễn, muốn nghiền nát Bá Cực Tiễn trước khi bắn trúng mục tiêu.
Nhưng mà Bá Cực Tiễn do Lạc Thần Cung bắn ra, Lạc Thần Cung hiện tại đã là Bất Hủ Thần Binh hùng mạnh.
Tên của nó với Bá Chủ Quy Tắc gia trì, có thể ngăn được sao?
Mặc kệ thủ đoạn của Mã Càn, Bá Cực Tiễn không bị ảnh hưởng, tốc độ điên cuồng, truy sát con rối.
“Diệt nó cho ta!” Lạc Nam cười gằn.
Một tiễn này nếu bắn trúng, Mã Càn thảm bại là chắc chắn.
Ngay thời khắc mấu chốt, ánh mắt lão ta hiện lên vẻ quyết tuyệt.
Ý niệm vừa động, không gian bỗng nhiên dịch chuyển Phật Ma Lão Tổ biến mất.
Cấp tốc xuất hiện, Phật Ma Lão Tổ đã ở ngay phía trước con rối, trở thành màn chắn bảo vệ nó.
“Không!” Phật Ma Lão Tổ lông tóc dựng đứng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, theo bản năng chỉ có thể nâng lên Phật Ma Tràng, toả ra Phật Ma Chi Quang phòng ngự.
RĂNG RẮC…
Phật Ma Chi Quang như một màng giấy mỏng dễ dàng bị xé toạc, Bá Cực Tiễn hung hăng cắm vào đầu hắn.
ĐÙNG!
Tan xương nát thịt, thần hình câu diệt.
Phật Ma Lão Tổ chính thức vẫn lạc…
Con rối nhờ vậy thoát được một kiếp, còn chụp lấy Phật Ma Tràng vào tay.
Chỉ thoáng chốc, Phật Ma Tràng đã truyền đến tay của Mã Càn, được lão đeo vào trong cổ.
Toàn trường sửng sờ, tĩnh lặng trước thời khắc này.
“HAHAHA!” Lạc Nam bỗng ngửa đầu cười dài, tiếng cười xông thẳng cửu thiên:
“Là Thủ Hộ Thần đây ư? Hoá ra lão già này thủ hộ các ngươi, vì các ngươi chính là nguồn dinh dưỡng dự phòng, là hình nhân thế mạng cho lão khi cần đến!”
Tiếng cười của hắn khiến nội tâm toàn thể sinh linh Đông Bắc lại lẽo, nhưng lại không một ai có thể mở miệng phủ nhận.
Mọi thứ đã quá rõ ràng rồi…
Cái gọi là Đông Bắc Thủ Hộ Thần, hoá ra cũng chỉ vì quyền lực và lợi ích của cá nhân lão ta mà thôi.
Vào thời khắc nguy hiểm, lão đã dùng mạng của kẻ mà lão bảo vệ ra hy sinh cho mình.
Chín vị Bất Hủ Thần sắc mặt tái nhợt.
“Câm miệng! Vì an toàn của toàn Đông Bắc, vì đại cục… Phật Ma Lão Tổ dù hy sinh vẫn rất vinh quang.” Mã Càn hừ lạnh, uy nghiêm nói.
Đoạn, lão cắt tay mình muốn nhỏ máu nhận chủ lên Phật Ma Tràng.
Nào ngờ bỗng nhiên nó lại biến mất đầy quỷ dị.
Hiểm Thâu Bá Thủ triển khai một cách bí mật, Lạc Nam đeo Phật Ma Tràng vào cổ mình, cười tủm tỉm nói:
“Chiến lợi phẩm của ta!”