Bởi vì thời kỳ thua lỗ của công ty đã qua, bước tiếp theo là kiếm lợi nhuận, Tạ Mẫn Hành đã bắt đầu chuẩn bị.
Nhưng làm như thế nào mới nói khéo với cô rằng công ty này thuộc về anh?
Nếu nói ra liệu cô có làm ầm ï lên không?
Lần đầu tiên Tạ Mẫn Hành cảm tháy anh nuôi vợ như tổ tông là sai, vì bây giờ Vân Thư đúng là bị anh chiều ngày càng nóng nảy.
Nhưng anh lại là người chồng nghe thôi đã tan chảy, không nhịn được mà chạy tới cưng chiều cô.
Vân Thư được ông trời phái xuống để xử anh.
Tạ Mẫn Hành dành cả buổi chiều xoay bút trong văn phòng, có gắng tìm ra phương pháp.
Cả hai anh em nhà họ Tạ đều lo lắng.
Một người lo lắng vợ tính tình nóng nảy sẽ làm gia đình bị đảo lộn.
Một người lo người thân của vợ, làm thế nào mới đón bọn họ tới Tử Kinh Sơn.
Vì vậy, Tạ Mẫn Thận lại nhắm chuẩn mục tiêu vào f.a Hàn Khải Tử: “Lại đây.”
Hàn Khải Tử run rấy đi tới: “Thị trưởng Tạ, tôi không nhận hồi lộ.”
“Ai nói cậu bị mua chuộc, cho cậu gan cậu dám không? Ngồi xuống! Giúp tôi một chuyện…”
Sau khi nghe xong, Hàn Khải Tử cảm thấy tại sao cậu ta độc thân còn làm người có vấn trong cuộc hôn nhân của thị trưởng Tạ, cậu ta không biết gì cả.
“Căn cứ theo chuyện này, cậu mau phân tích nên làm gì.” Tạ Mẫn Thận cầm ly thuỷ tinh lên, trông như lãnh đạo nắm quyền hơn mười năm.
Rõ ràng mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.
Hàn Khải Tử: “Thị trưởng Tạ, tôi độc thân, không có bạn gái, cũng chưa kết hôn, vì vậy tôi không biết phải làm thế nào. Tuy nhiên, vì thị trưởng Tạ đã hỏi, tôi sẽ về đọc sách, tìm tài liệu, sau đó sẽ đưa ra câu trả lời.