Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 471: Lần đầu động tâm lại bị người ta đùa giỡn



Một phút sau, Hoắc Doãn Tư nhận được tin nhắn.

Trên đó là một địa chỉ, một thành phố nhỏ liền kề thành phố B, cùng với một bản tài liệu ghi lại quá trình trưởng thành và các mối quan hệ xã hội của An Nhiên.

Cuối cùng là một bức ảnh, chụp chung giữa An Nhiên và một người đàn ông gầy gò.

Người đàn ông đó khoảng 23, 24 tuổi, khuôn mặt hơi tái nhợt, ánh mắt mang nét u sầu.

Hừ, một người bạn trai đang bệnh!

Cô ta bán chiếc vòng tay anh tặng với giá 80 vạn để chữa bệnh cho hắn, còn anh - Hoắc Doãn Tư - trong lòng cô ta chẳng là gì cả.

Những sự quan tâm, những khoảnh khắc bên nhau, với cô ta chỉ là một màn kịch.

Hoắc Doãn Tư xuất thân cao quý, từ trước đến nay chưa từng để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào, lần đầu tiên động lòng lại bị đùa giỡn như vậy, lòng kiêu hãnh của anh sao có thể chịu được?

Anh lặng lẽ ngồi trong phòng khách.

Chiếc điện thoại vứt sang một bên, cùng với chiếc vòng tay kia, cũng bị anh ném vào thùng rác.

Anh nghĩ, anh sẽ không bao giờ tìm cô ta nữa.

Nhưng tốt nhất là cô ta đừng để anh gặp lại, nếu không anh sẽ không dễ dàng tha thứ đâu...

Cửa phòng khẽ gõ hai tiếng: "Doãn Tư!"

Hoắc Doãn Tư ngẩng lên, nhìn thấy cha mình - Hoắc Thiệu Đình - liền nhẹ nhàng gọi: "Ba!"

Hoắc Thiệu Đình mỉm cười, bước vào.

Ông ngồi đối diện con trai, quan sát khuôn mặt không mấy vui vẻ của cậu, cười nói: "Dạo trước không phải con dọn ra ngoài sống rồi sao, sao gần đây cứ về nhà hoài vậy?"

Hoắc Doãn Tư bình thản: "Ba không muốn con về à?"

Hoắc Thiệu Đình vỗ nhẹ vào ống quần, thản nhiên nói: "Ba chỉ sợ con không tìm được vợ thôi! Cô tiểu thư ký trong công ty hồi trước đâu rồi, nghe lão Triệu nói con có ý với cô ta, sao, người ta bị con dọa chạy mất rồi hả?"

Hoắc Doãn Tư không muốn nói về chuyện này.

Anh dựa vào sofa, lật tạp chí một cách hờ hững: "Không hợp, nên không tiếp tục nữa."

"Ra là vậy!"

Hoắc Thiệu Đình có chút thất vọng, lúc trước nghe lão Triệu kể lại sinh động như vậy, tưởng rằng chuyện tốt của Doãn Tư sắp đến rồi, ai ngờ lại không thành!

Thật đáng tiếc, con trai nhà ông điều kiện tốt như vậy, lại lãng phí tuổi trẻ.

Người cha gượng cười: "Doãn Tư à, ở tuổi của con, ba sắp gặp mẹ con rồi đó!"

Hoắc Doãn Tư lười biếng: "Ba cũng nói là sắp gặp thôi!"

Tức là vẫn chưa gặp mà!

Hoắc Thiệu Đình không làm gì được cậu, đành nói: "Thôi, xuống nhà ăn cơm đi! Hoắc Tây và Sùng Quang vừa đến, Miên Miên cũng qua đấy!"

Nói xong, ông xuống lầu trước.

Hoắc Doãn Tư ngồi lại một mình thêm lúc, như đang tưởng niệm cho lần đầu tiên và duy nhất anh động lòng, mãi sau anh mới đứng dậy, chỉ là khi rời đi, anh vẫn nhặt chiếc vòng tay lên, ném vào ngăn kéo.

Khi xuống lầu, cả người anh đều uể oải.

Hoắc Tây tin tức rộng, cô sớm nghe nói tiểu thư ký bỏ chạy, Doãn Tư thất tình rồi.

Trong bữa ăn, cô không nhắc đến An Nhiên, chỉ gắp cho Hoắc Doãn Tư một miếng sườn, nhẹ nhàng nói: "Hôm trước ông cậu qua, nói với ba mẹ về một mối lương duyên, cô gái kia khá tốt, với nhà mình cũng là... môn đăng hộ đối."

Hoắc Doãn Tư ngẩng lên.

Anh lặng lẽ nhìn Hoắc Tây...

Hoắc Thiệu Đình và Ôn Mạn cũng nhìn cậu, một lúc sau, Hoắc Doãn Tư bình thản nói: "Môn đăng hộ đối thì tốt! Sắp xếp đi!"

Anh không cần được an ủi tình cảm,

Anh chỉ nghĩ, nếu lần đầu tiên động lòng đã không có kết quả, vậy thì tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn thôi!

Hoắc Thiệu Đình thở phào nhẹ nhõm,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu, lúc này, ông lại hy vọng Doãn Tư từ chối.

Đứa trẻ này đồng ý dễ dàng như vậy, ngược lại cho thấy nỗi đau càng sâu.

Hoắc Doãn Tư ăn không nhiều, ăn xong liền về phòng ngủ trên lầu.

Miên Miên rất quấn anh, lon ton chạy theo, đòi cậu kể chuyện cho mình nghe, Hoắc Doãn Tư bế cô bé lên đùi, kể một cách hờ hững, nhưng một lúc sau anh lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Miên Miên mà chìm vào suy nghĩ.

Anh chợt cảm thấy, Miên Miên có chút giống người đó.

Rồi anh tự chế nhạo mình, còn nghĩ gì nữa, đó chỉ là một sai lầm thôi mà.

Sau đó, Hoắc Doãn Tư bắt đầu xem mắt.

Nhưng luôn không thuận lợi, không phải anh quá khắt khe, chính là các cô gái không chịu nổi sự khắt khe của anh.

Những bức ảnh anh ăn tối, hẹn hò với các tiểu thư đài các, được đăng tải trên các trang tài chính, giải trí, gần như tháng nào cũng có bạn gái mới, bên ngoài đồn đại tiểu Hoắc tổng của gia tộc Hoắc giờ đây là một công tử ăn chơi.

...

Thành phố W.

Một quán cà phê nhỏ, An Nhiên mặc đồng phục nhân viên phục vụ, lặng lẽ nhìn lên màn hình lớn.

Là tổng tài tập đoàn Hoắc - Hoắc Doãn Tư.

Anh đang ăn tối, hẹn hò với cháu gái của vua chip nổi tiếng, anh vẫn như trước đây, phong thái thanh lịch quý phái, mối tình không hợp thời của họ, dường như chưa từng để lại dấu vết gì trên người anh.

Mặc dù cô biết, anh đã tìm cô.

Chắc hẳn, anh cũng biết tất cả về cô rồi, giờ đây hẳn là đang khinh thường cô.

An Nhiên cúi mắt, cảm thấy như vậy cũng tốt.

"Xin lỗi nhân viên, lau chỗ này giúp tôi." Có người gọi.

An Nhiên lập tức đáp lời, đi qua cẩn thận lau sạch bàn, cô làm việc tỉ mỉ cẩn thận, chủ quán khá thích cô, trả lương cũng tạm được.

Nhưng tiền vẫn không đủ, cô làm hai công việc, mỗi ngày làm việc 16 tiếng.

Cô phải trả lại 80 vạn.

An Nhiên cũng không biết, tại sao mình lại khăng khăng phải trả 80 vạn cho Hoắc Doãn Tư, dường như trả xong cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cô sẽ không phải là... kẻ lừa dối anh.

Chuyện tối hôm đó trong gác xép, sẽ không còn quá tồi tệ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Đêm khuya, An Nhiên lê bước mệt mỏi, ngồi ở trạm xe buýt.

Xe buýt đêm, 30 phút mới có một chuyến.

Trời mưa, đêm lạnh lẽo, cô ôm chặt lấy mình, giấu mình trong bóng đêm... Cô cố gắng làm mình tê liệt, không nghĩ đến người đó.

Nhưng khổ hơn cả sự mệt mỏi, chính là nỗi nhớ.

Cô cảm thấy mình bị bệnh, nếu không tại sao cô lại nhớ Hoắc Doãn Tư chứ, rõ ràng họ là hai người không thể nào đến với nhau nhất trên đời.

Cô đã chia tay với người trước đó.

Là cô đề nghị, cô trả 80 vạn cho anh ta, rồi khóc nói lời chia tay.

Hôm đó trời cũng mưa rất to.

An Nhiên bước đi trong mưa, cô từ từ ngồi xổm xuống, cô cũng không biết mình đang khóc vì điều gì!

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn chưa hiểu rõ.

Cô chỉ biết tìm mọi cách kiếm tiền, cô không dám tiêu một đồng thừa, mỗi ngày cô chỉ tiêu không quá 15 tệ.

Khi quán cà phê chiếu tin tức về người đó, cô mới cho phép mình ngước nhìn anh.

Như bao người bình thường khác,

Nhìn vào thế giới không thuộc về mình.

Cô ngày ngày dành dụm 80 vạn, về sau, cô mất hai năm, cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền...