Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 468: Tổng Hoắc bỏ làm đi hẹn hò



Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Là thư ký An.

Hoắc Doãn Tư cúi đầu lật xem tài liệu trên tay, giọng nhẹ nhàng: "Vào đi!"

An Nhiên bước vào văn phòng, Hoắc Doãn Tư không ngẩng đầu nhìn cô, chỉ khẽ ra lệnh: "Sô pha hơi bừa bộn, em dọn dẹp giúp anh."

An Nhiên gật đầu, bắt tay vào việc.

Trên chiếc ghế sofa da, vài cuốn tạp chí cùng chiếc áo khoác của Hoắc Doãn Tư nằm ngổn ngang. Khi cô giũ chiếc áo, một hộp nhỏ rơi ra.

Cô định cất đi, Hoắc Doãn Tư lên tiếng:

"Mẫu mã đối tác tặng, em cầm đi."

An Nhiên giật mình, vội định từ chối, nhưng Hoắc Doãn Tư đã tiến đến.

Anh cầm lấy hộp trang sức từ tay cô, mở ra. Bên trong là một chiếc vòng tay kim cương. Mỗi viên khoảng 0.5 carat, không quá lớn nhưng tinh xảo và lấp lánh.

Dù không am hiểu về trang sức, An Nhiên cũng biết món đồ này giá trị không hề rẻ.

Cô không dám nhận.

Hoắc Doãn Tư nhét hộp vào tay cô: "Cứ cầm đi, coi như phúc lợi."

An Nhiên cúi đầu nhìn, khẽ hỏi: "Thưa Hoắc tổng, em có thể bán nó không ạ?"

Hoắc Doãn Tư khẽ cười mũi: "Chưa lên kệ, em nghĩ có được không?"

Cô thư ký nhỏ không dám hỏi thêm.

Cô khẽ nói lời cảm ơn, cẩn thận cất chiếc vòng đi rồi tiếp tục dọn dẹp sofa. Khi cô cúi xuống, Hoắc Doãn Tư nhìn thấy một đoạn cổ trắng mềm mại, thậm chí còn lấm tấm những sợi lông tơ mỏng manh, trông thật non nớt.

Hoắc Doãn Tư nghĩ, đúng là giống thỏ con thật!

Phiêu Vũ Miên Miên

Anh lặng lẽ đứng phía sau, khi An Nhiên đứng dậy, cô va ngay vào n.g.ự.c anh.

Hoắc Doãn Tư chỉ lùi một bước rồi dừng lại.

Khuôn mặt nhỏ của An Nhiên áp vào vai anh, cơ thể gần như dính chặt vào người anh, đôi chân chỉ mang tất lưới cọ vào chiếc quần tây màu vải lanh của anh. Trong lúc hoảng loạn, bàn tay anh ôm lấy eo cô.

Nhỏ nhắn và mềm mại, thật dễ chịu.

Hoắc Doãn Tư rất cao, ít nhất 1m84.

An Nhiên chỉ 1m60, nhỏ bé như búp bê.

Đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, đây là lần tiếp xúc thân mật nhất của họ. Cô ngửi thấy mùi hương nam tính dịu nhẹ trên người anh, không biết là nước hoa hiệu nào, còn trên người cô là mùi kem dưỡng da sữa cừu non.

Sau một khoảnh khắc "phạm thượng", An Nhiên vội đứng thẳng.

Nhưng cấp trên lại không buông cô.

Anh vẫn giữ eo cô, giọng trầm khàn: "Sao lại có người thơm ngu ngơ thế này? Còn có cả mùi sữa... Thư ký An, em cai sữa năm mấy tuổi vậy?"

Cô ngẩng mặt lên...

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư hơi tối lại, nhưng ngay sau đó anh buông cô ra, bình thản nói: "Lần sau cẩn thận đấy."

An Nhiên: "..."

Hoắc Doãn Tư quay lại bàn làm việc, lật giấy tờ, vừa nói: "Chiều nay tan làm em đi siêu thị mua đồ nhé! À, hôm nay anh muốn ăn thịt cừu hầm, cho thêm ít cà rốt vào."

An Nhiên gật đầu: "Vâng ạ!"

Thấy cô ngơ ngác, Hoắc Doãn Tư bỏ tài liệu xuống: "Không có việc gì thì em ra ngoài trước đi."

An Nhiên rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, đóng cửa lại, cô lấy chiếc hộp nhung trong túi áo ra, lặng lẽ ngắm nhìn rất lâu...

Đây có lẽ là thứ tốt nhất cô từng có trong đời.

Hoắc tổng thường cố tình làm khó cô, nhưng anh cũng là một trong số ít người đối xử tốt với cô. Một người xuất chúng như anh, An Nhiên chưa bao giờ dám mơ tưởng, bởi họ vốn thuộc hai thế giới khác nhau.

Có lẽ, khi anh chán, mọi chuyện sẽ qua thôi.

Cô vẫn có thể giữ được công việc này.

Vừa định mở cửa phòng thư ký, cô nghe thấy tiếng bàn tán của đồng nghiệp, đầy châm biếm và khinh miệt.

"Ảo tưởng quá đấy! Hoắc tổng chỉ là tò mò thôi, chưa từng thấy loại nhà quê như cô ta chứ gì!"

"Đúng vậy, đừng nói đến Bắc Kinh, ngay trong nhà Hoắc tổng cũng toàn mỹ nhân! Thư ký An làm sao sánh được! Sau này Hoắc tổng nhất định sẽ kết hôn với tiểu thư giàu có xinh đẹp thôi."

"Gia thế không xứng, tư tưởng không đồng điệu! Cô ta nghĩ gì chứ! Tưởng nấu vài bữa ăn cho Hoắc tổng là có thể leo lên cành cao sao?"

"Các cậu nghĩ nhiều quá! Biết đâu Hoắc tổng chỉ coi cô ta là người giúp việc! Nghe nói lương bảo mẫu ở nhà họ Hoắc mỗi tháng không dưới 50.000 tệ, thư ký An rẻ mạt lắm!"

...

Mấy người phụ nữ cười khẩy.

Dù tổn thương, An Nhiên vẫn bước vào.

Văn phòng lập tức im bặt. Mấy người kia cười gượng, quay lại làm việc của mình.

An Nhiên ngồi xuống ghế.

Một lúc sau, cô cất chiếc hộp vào ngăn kéo.

Đóng lại nhẹ nhàng!

Cô bình thản làm việc như mọi khi, như mỗi lần bị bắt nạt. Cô hiểu rõ, sự bắt nạt của họ khác với Hoắc tổng, họ đầy ác ý.

Và cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trả đũa hay mơ tưởng viễn cảnh "cá chép hóa rồng".

Hiện thực không cho phép.

Cô chỉ muốn sống, chỉ muốn kiếm tiền, cô đã trải qua những chuyện khắc nghiệt hơn nhiều.

Chỉ là, mắt cô cay cay, cô cũng là con người, tất nhiên sẽ thấy đau lòng.

Văn phòng im ắng đến đáng sợ.

Mấy người phụ nữ kia sợ cô "thổi gối", nên lại gần nói vài lời xoa dịu, ý rằng họ chỉ tán gẫu cho vui thôi.

An Nhiên mỉm cười nhạt.

Mấy thư ký thở phào, không còn để ý đến An Nhiên nữa.

Xem ra, thư ký An thật sự không được Hoắc tổng để mắt, nếu không sao có thể bị họ bắt nạt như vậy!

Ngay lúc đó, cửa văn phòng mở ra.

Hoắc Doãn Tư đứng ở cửa, giọng bình thản: "Thư ký An, anh về căn hộ họp trực tuyến, em thu xếp rồi đi cùng anh."

An Nhiên ngẩng lên, hơi luống cuống: "Đi ngay bây giờ ạ?"

Mắt cô vẫn còn đỏ, như thỏ con, trông thật tội nghiệp.

Hoắc Doãn Tư không trả lời, anh chỉ liếc nhìn mấy thư ký khác, họ vội đứng dậy: "Hoắc tổng!"

Hoắc Doãn Tư thậm chí không gật đầu.

Anh đi thẳng đến bàn làm việc của An Nhiên, gõ nhẹ: "Đi ngay!"

Không chỉ vậy, anh còn ném áo khoác cho cô, rồi quay đi.

An Nhiên thu dọn đơn giản rồi đuổi theo.

Hoắc Doãn Tư bước vào thang máy, bấm tầng 24, rồi nhìn chú thỏ con cúi đầu: "Em thường bị họ bắt nạt? Sao không nói với anh?"

"Không có ạ!"

"Không có? Mắt em bị bụi vào à?"

An Nhiên ngẩng lên, một lúc sau mới khẽ nói: "Đồng nghiệp chỉ là đồng nghiệp, họ không quan trọng."

Hoắc Doãn Tư chỉnh lại cổ áo sơ mi, giọng nhẹ nhàng: "Vậy anh thì sao? Cũng chỉ là sếp thôi?"

"Không phải! Tổng Hoắc là nhà tài trợ."

Cô khép nép hạ mình, nịnh nọt đủ điều, cuối cùng cũng khiến Hoắc Doãn Tư hài lòng.

Hắn khẽ cười một tiếng.

Thang máy dừng ở tầng 24, An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng Hoắc Doãn Tư đã bước ra, thẳng tiến vào phòng nhân sự. Tổng giám đốc cả năm hiếm khi xuất hiện, phòng nhân sự như đối mặt với đại địch.

Nhưng Hoắc Doãn Tư chỉ thản nhiên nói: "Thay hết thư ký cấp hai và cấp ba ở văn phòng tổng giám đốc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng phòng nhân sự liếc nhìn An Nhiên: "Còn thư ký An thì sao?"

Hoắc Doãn Tư nhìn hắn một cái, người kia run lên, bỗng nhìn thấy chiếc áo khoác trên tay thư ký An, hắn hiểu ra.

Thư ký An là người của Tổng Hoắc!

Trước giờ tan làm hôm đó, những nữ thư ký xinh đẹp trên tầng cao nhất đồng loạt mất việc.

Tất cả chỉ vì thư ký An đỏ mắt!

Hoắc Doãn Tư ngồi vào xe, không giải thích gì về hành động của mình. An Nhiên ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi: "Thực ra không cần thiết đến mức đó đâu?"

Hoắc Doãn Tư liếc nhìn cô, rồi tiếp tục lướt điện thoại.

Giọng hắn thản nhiên: "Em đang dạy tôi cách làm việc?"

Cô đâu dám!

Hoắc Doãn Tư vẫn thản nhiên: "Cũng không phải là không được! Nhưng phải đổi sang một mối quan hệ khác."

Hắn bỏ điện thoại xuống, ngón tay thon dài đỡ cằm, như đang thảo luận một vụ án lớn, "Nếu là vợ tôi, tất cả thư ký trẻ đều có thể do cô ấy quản lý."

An Nhiên không dám đáp lời.

Hoắc Doãn Tư nhìn cô chằm chằm, bất chợt, hắn cười: "Nhưng tôi hiện tại còn chưa có bạn gái!"

An Nhiên càng không dám nói gì nữa!

Hoắc Doãn Tư thấy đủ liền dừng lại, ra lệnh cho tài xế Lão Triệu: "Chú Triệu, đến siêu thị đối diện căn hộ! Chú thả chúng tôi xuống rồi về trước đi!"

Lão Triệu cười hề hề: "Dạo này cậu chủ không về nhà ăn cơm, ông chủ nghe nói cơm ở đây ngon, cũng muốn đến ăn ké một bữa đấy!"

Khóe miệng Hoắc Doãn Tư hơi nhếch lên, nhưng phun ra hai chữ: "Lắm mồm!"

Lão Triệu cười ngây ngô.

10 phút sau, xe dừng ở bãi đỗ siêu thị, An Nhiên mới hoàn hồn: "Tổng Hoắc, anh không phải về dự cuộc họp trực tuyến sao?"

"Tôi đổi ý rồi! Muốn đi siêu thị, không được à?"

Được, tất nhiên là được!

An Nhiên lập tức xuống xe, Hoắc Doãn Tư cầm lấy chiếc áo khoác trên tay cô, ném vào xe.

Rồi hỏi cô: "Mang tiền chưa?"

An Nhiên gật đầu: "Có hơn 300 tiền mặt."

"Chỉ có hơn 300 thôi à!" Vị tổng giám đốc tỏ vẻ chê bai, nghiêm túc nói: "Tiền mua đồ hôm nay em chịu, có lẽ tôi còn muốn ăn bữa xế nữa, thư ký An lo liệu nhé!"

An Nhiên: ...

Cô nhìn chiếc áo sơ mi cao cấp trên người hắn, cùng chiếc quần tây phẳng phiu, đôi chân dài như người mẫu.

Đồ phụ kiện của hắn dạo này đều do cô quản lý.

Một chiếc đồng hồ đeo tay đã hơn 8 triệu.

Như vậy rồi mà còn tham lam mấy trăm ngàn của cô, An Nhiên bĩu môi.

Cô không vui, Hoắc Doãn Tư lại cảm thấy rất vui.

Vào siêu thị, hắn còn bắt cô đẩy xe đựng đồ, để cô đẩy xe mua đồ, còn hắn như công tử quý tộc chưa từng đụng tay vào việc gì, chỉ tay năm ngón.

Công tử nhà giàu cái gì cũng muốn mua loại đắt nhất, toàn hàng nhập khẩu.

Một hộp sườn cừu nhỏ đã hơn 200 ngàn.

Mặt An Nhiên ửng đỏ, khẽ nói: "Mua cái này thì không mua được mấy món nữa, anh không phải còn muốn ăn xế sao?"

Hộp sườn cừu nhập khẩu được đặt lại, Hoắc Doãn Tư ngẩng cằm kiêu hãnh lên hỏi: "Sao, còn có loại rẻ hơn không?"

Mặt An Nhiên nóng bừng, lấy một gói bọc nilon, giá 65 ngàn.

Hoắc Doãn Tư cẩn thận kiểm tra hạn sử dụng.

Xác nhận ăn không c.h.ế.t người, mới bỏ vào xe đẩy, sau đó tất cả nguyên liệu và sữa hắn đều đổi sang loại rẻ tiền, công tử nhà giàu bắt đầu càu nhàu: "Tôi trả lương cao thế mà em không thèm đãi tôi một bữa tử tế à?"

An Nhiên vừa chọn gừng vừa nói: "Em vẫn thường ăn những thứ này mà!"

Thực ra không phải, những thứ này ngày thường cô còn không nỡ mua.

Hôm nay cô đã rất hào phóng rồi, dành tất cả những gì tốt nhất cho Hoắc Doãn Tư, bình thường 300 ngàn cô có thể mua đồ ăn cho 10 ngày.

Hoắc Doãn Tư không nói gì nữa.

Khi An Nhiên tính tiền, hắn đặc biệt xem qua hóa đơn, 302 ngàn.

Hắn hỏi cô: "Vậy em còn bao nhiêu?"

"29 ngàn."

"29 ngàn, em định đãi tôi ăn xế kiểu gì?"

An Nhiên nhìn hắn...

Vài phút sau, hai người ngồi trong quán KFC, trước mặt Hoắc Doãn Tư là một ly trà chanh nóng và hai cái bánh hạt đỏ, tổng cộng 28 ngàn.

Hoắc Doãn Tư với khối tài sản tỷ đô, chưa từng ăn bữa xế như thế.

Hắn nhìn mãi.

An Nhiên mở một cái bánh đưa cho hắn: "Ăn nóng mới ngon!"

Hắn tỏ vẻ chê bai: "Tôi không ăn đồ ngọt!"

Trà thì hắn bắt đầu uống, dĩ nhiên không thể so với trà Anh quốc hắn thường uống, nhưng xem trên tình cảm với chú thỏ nhỏ mà tạm uống vậy, hắn nhìn những cặp đôi khác, con trai đều nhường con gái.

Tổng Hoắc hạ phàm, lòng An Nhiên dần bình tĩnh lại.

Ăn xong một cái bánh, cô hỏi: "Anh thật sự không ăn sao? Ngon lắm."

Hoắc Doãn Tư ban đầu vẫn tỏ vẻ chê bai, nhưng nghĩ lại, nếu ăn vào chú thỏ nhỏ sẽ vui, thì hắn tạm nuốt vậy.

Hắn khẽ ho một tiếng: "Em bóc vỏ giúp tôi!"

An Nhiên quen hầu hạ hắn rồi, cũng không thấy có gì không ổn.

Ông chủ lớn mà!

Nhưng bên cạnh vang lên tiếng cười khúc khích của mấy cô gái, "Em bóc vỏ giúp tôi... Ơ, sao không bảo luôn em đút cho anh đi! Đàn ông bây giờ tự tin thật đấy!"

Mặt An Nhiên đỏ bừng...

Hoắc Doãn Tư ánh mắt thâm sâu, hắn duỗi đôi chân dài, rồi thản nhiên nói: "Em đút tôi ăn!"

Mấy cô gái kia sửng sốt.

Lại còn có loại này nữa sao?

Nhưng nhìn kỹ người đàn ông, họ im bặt, người đàn ông đó đẹp đến phát điên.

Cao quý gấp trăm lần ngôi sao trên tạp chí.

Toàn thân chẳng hợp với quán KFC chút nào, mà cô gái bên cạnh rõ ràng là trang phục thư ký... Tổng giám đốc và cô thư ký nhỏ... đến KFC hẹn hò?

An Nhiên lần đầu tỏ ra bướng bỉnh.

Cô khẽ nói: "Không ăn thì thôi!"

Hoắc Doãn Tư nhìn cô một lúc, xác nhận cô đang hơi giận, nếu là trong căn hộ hắn chắc chắn sẽ trêu chọc thêm, nhưng ở ngoài hắn phải để mặt mũi cho chú thỏ nhỏ.

Hắn cất cái bánh nhỏ xíu đó đi, chủ động xách hai túi đồ lớn.

Rồi vỗ đầu An Nhiên, rất dịu dàng nói: "Về nhà thôi!"

Cả quán KFC không ai nói gì nữa, các cô gái đều ghen tị.

An Nhiên đi theo sau Hoắc Doãn Tư, cúi đầu thấp, vừa ra ngoài đã khẽ nói: "Người khác sẽ hiểu lầm mất!"

Cô định nhận lấy túi đồ từ tay hắn.

Nhưng Hoắc Doãn Tư không đưa, hắn khẽ hỏi: "Hiểu lầm gì?"

An Nhiên ngẩng mặt lên.

Ánh mắt Hoắc Doãn Tư sâu hơn bình thường, cũng nghiêm túc hơn, như muốn cô cho một câu trả lời...

Một lúc sau An Nhiên mới khẽ nói: "Hiểu lầm anh là một tên biến thái lớn!"