Trong thang máy, mấy vệ sĩ vây quanh Lục Khiêm thành vòng tròn.
Hoắc Minh Châu nép vào góc thang máy, người cô vốn yếu đuối, lại vừa uống ba viên thuốc ngủ rồi rửa dạ dày, trông càng thêm mềm yếu.
Cô cố gắng chen về phía Lục Khiêm.
Mấy vệ sĩ mặt mày hung dữ, chặn cô lại, khiến cô bé tủi thân vô cùng.
Thư ký Lưu nhìn thấy, bật cười.
Lục Khiêm lên tiếng: "Để cô ấy lại đây!"
Một lối đi mở ra, Hoắc Minh Châu len lỏi tới bên Lục Khiêm, cô làm mặt xấu với mấy vệ sĩ, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu...
Lục Khiêm bất giác nhớ tới chiếc bình sữa nhỏ trong túi cô.
Hắn khẽ mỉm cười.
Cơ thể mệt mỏi bỗng chốc thư giãn hẳn, hắn tự hỏi: Đây chính là ma lực của những cô gái trẻ sao? Có thể khiến người ta thả lỏng cả tâm hồn lẫn thể xác!
Suite khách sạn của Lục Khiêm rất rộng, khoảng 300 mét vuông.
Bên trong thậm chí còn có cả phòng gym nhỏ.
Hắn rất bận, vừa vào đã yêu cầu dọn cơm, thư ký Lưu liền đi sắp xếp.
Chưa đầy nửa tiếng, một bàn tiệc Tứ Xuyên thịnh soạn được đầu bếp đẩy vào. Lục Khiêm vẫn cúi đầu xem tài liệu, chỉ thản nhiên nói: "Mấy cô bé bây giờ đều thích ăn cay, không có ý kiến gì chứ?"
Hoắc Minh Châu vội vàng lắc đầu: "Dạ không ạ!"
Cô đâu dám có ý kiến...
Bữa ăn có ba người, rõ ràng thư ký Lưu là tâm phúc của Lục Khiêm, trong bữa ăn rất biết cách nắm bắt không khí, thỉnh thoảng buông vài câu đùa dí dỏm.
Hoắc Minh Châu không ăn được cay lắm.
Cô gắp vài miếng đã thấy cay xé họng, mắt đỏ hoe.
Cuối cùng không chịu nổi, cô bé chọc chọc miếng cá nấu trong tô, khẽ phản kháng: "Sao lại ăn trong phòng khách sạn chứ! Mùi cay này bao lâu mới hết được đây!"
Hừ, gì chứ mấy cô bé thích ăn.
Rõ ràng là Lục Khiêm tự thích ăn cay!
Lục Khiêm phát hiện từ lâu, nhưng cố tình không nói, thấy cô bé mặt đỏ bừng trông rất thú vị.
Hắn liếc thư ký Lưu một cái.
Thư ký Lưu hiểu ý, mỉm cười nói: "Vì thân phận Lục tiên sinh không tiện ăn ở ngoài! Có vẻ em không hợp khẩu vị lắm, để anh gọi món khác nhé!"
Cô nói thêm: "Trước đây Ôn Mạn hay chiên cho em ăn lắm!"
Cô nhắc tới Ôn Mạn...
Lục Khiêm khẽ cười: Đồ ngốc này cũng không đến nỗi quá đần.
Hắn nhẹ nhàng bảo thư ký Lưu: "Gọi cho cô bé một phần gà rán và trà sữa!"
Thư ký Lưu thực sự ngạc nhiên: Lục tiên sinh vốn không phải người dễ tính như vậy, thường là người khác phải chiều theo hắn, nào từng thấy hắn dỗ dành một cô bé như thế này?
Lại còn gà rán trà sữa...
Nhưng dù sao, gà rán và trà sữa cũng được mang tới.
Hoắc Minh Châu ngồi lên sofa trước cửa kính, ăn ngon lành... Lục Khiêm vốn ăn ít, nên dù đã lăn lộn trong giới kinh doanh gần 20 năm, hắn vẫn giữ được thân hình và khí chất như hiện tại.
Hắn ngồi đó, nhìn cô gái rực rỡ kia.
Cô được nhà họ Hoắc nuôi dưỡng rất tốt,
Hôm qua mới uống thuốc, lúc nãy còn giằng co với vị hôn phu cũ, giờ đã vui vẻ ôm gà rán ăn ngon lành, thật sự vô tư vô lo.
Lục Khiêm đột nhiên thấy hơi ghen tị.
Bàn ăn đã dọn dẹp xong, thư ký Lưu khẽ nói vào tai: "Lục tiên sinh, người ta đến rồi, bây giờ tiếp chứ?"
Lục Khiêm gật đầu.
Thư ký Lưu có chút e dè: "Vậy ra thư phòng?"
Lục Khiêm suy nghĩ một chút: "Cứ ở đây đi, cũng không phải chuyện quan trọng lắm!"
Hoắc Minh Châu nghe thấy, cô đung đưa hai chân, cười tủm tỉm: "Chú Lục, chú cứ bận việc trước đi, xong việc chúng ta nói chuyện sau."
Thư ký Lưu không nhịn được cười.
Con bé này, nó với Lục tiên sinh có chuyện gì chứ...
Lục Khiêm không nói gì.
Sau đó, hắn tiếp mấy nhóm người, đều là giới tinh anh 30-40 tuổi.
Trông rất ra dáng!
Nhưng trong đó có một phụ nữ đặc biệt xinh đẹp, phong tình vạn trạng, khi rời đi còn nhìn Hoắc Minh Châu hỏi: "Lục tiên sinh, vị này là..."
Lục Khiêm không thích người khác soi mói, lạnh nhạt đáp: "Một tiểu bối!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
Hoắc Minh Châu muốn xin giúp cho anh trai.
Nhưng chú Lục phải tiếp quá nhiều người, không biết mệt sao?
Cuối cùng cô không chịu nổi, ngủ thiếp đi trên sofa, tay ôm chặt chiếc gối...
...
Khi màn đêm buông xuống, Lục Khiêm tiễn vị khách cuối cùng.
Hắn rất mệt, nhưng thói quen khi mệt là uống một ly rượu vang đỏ để xoa dịu cơ thể.
Trong phòng suite, ánh đèn mờ ảo.
Lục Khiêm đã thay bộ vest đen, trông rất điềm tĩnh.
Hắn cầm ly rượu, nhìn cô gái trên sofa, ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu vào, như tạo cho cô một lớp hào quang lấp lánh, rất đẹp.
Hắn nghĩ, sao lại có đứa trẻ nào ngủ nhiều thế nhỉ.
Ngây ngô đáng yêu, hoàn toàn không có chút phòng bị nào!
Có lẽ vì ánh mắt hắn quá nồng cháy, Hoắc Minh Châu tỉnh dậy, dụi mắt rồi quỳ lên sofa.
Dáng người thon thả,
Chiếc váy trắng, mái tóc đen như mực.
Đẹp đến mức, nào có giống trẻ con...
Cô nhìn rõ người đàn ông trước mặt, gọi khẽ như mèo con: "Chú Lục!"
"Tỉnh rồi?"
Lục Khiêm đặt ly rượu xuống, mỉm cười nhạt: "Ngủ trong phòng đàn ông lạ, không sợ sao?"
Hoắc Minh Châu vì ngủ lâu, mặt ửng hồng.
Cô vuốt vuốt tóc, tự nhiên nói: "Không sợ đâu, chú là cậu của chị dâu em... Em gọi chú bằng chú mà!"
Lục Khiêm bước tới một bước.
Chỉ cần giơ tay, hắn có thể chạm vào mái tóc mây của cô.
Lục Khiêm nhìn dáng quỳ của cô, trong đầu lóe lên vài hình ảnh.
Hắn khẽ cười...
Minh Châu nhìn chằm chằm: Chú Lục cười đẹp quá! Thực ra xung quanh cô không thiếu đàn ông đẹp, anh trai cô cũng thuộc hàng tuyệt sắc, nhưng nụ cười của Lục Khiêm khác biệt, rất đẹp, rất nam tính.
Tim cô đập nhanh.
Không lẽ nào, Hoắc Minh Châu, mày thích cậu của Ôn Mạn sao?
Tỉnh táo lại đi!
Hoắc Minh Châu choáng váng trước khả năng đó, những lời định xin giúp cho anh trai bay sạch khỏi đầu.