Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 302: Em là vợ anh, anh xót lắm



Sáng sớm, Ôn Mạn tỉnh giấc.

Cô mơ màng như vừa trải qua một giấc mơ.

Trong mơ, Thiệu Đình đã lấy lại trí nhớ, anh dịu dàng nói: "Ôn Mạn, anh về rồi!"

Ôn Mạn ngồi bật dậy.

Đưa tay lên má, khóe mắt cô ướt đẫm nước mắt lạnh giá.

Cửa phòng ngủ, Hoắc Thiệu Đình bưng bữa sáng, nhìn cô khóc mà khàn giọng hỏi: "Sao lại khóc?"

Anh bước tới đặt khay đồ ăn lên đầu giường, chạm tay lên trán cô kiểm tra, "Không sốt nữa rồi!"

Ôn Mạn đờ đẫn nhìn anh.

Mũi cô hơi đỏ lên, trông thật tội nghiệp khiến đàn ông phải xót xa, Hoắc Thiệu Đình khẽ thở dài: "Đừng nhìn anh như thế, anh sợ mình không kìm được."

Môi Ôn Mạn run rẩy, cuối cùng cô không đủ can đảm để hỏi.

Phiêu Vũ Miên Miên

Một lúc sau, cô bình tĩnh hơn: "Sao anh lại tới đây?"

Hoắc Thiệu Đình kê thêm gối sau lưng cô, bưng cháo định đút nhưng Ôn Mạn từ chối, tự cầm bát ăn vài miếng rồi chợt nhớ mình chưa đánh răng...

Biểu cảm trên mặt cô lúc này thật đáng yêu.

Hoắc Thiệu Đình không nhịn được đưa tay véo nhẹ má cô: "Tình huống đặc biệt, có thể linh động với em một chút!"

Ôn Mạn lắc đầu: "Em không đói."

Cô vẫn muốn biết, tại sao anh lại ở đây...

Hoắc Thiệu Đình khẽ nghiêng người tới gần, khuôn mặt điển trai áp sát khiến hơi thở của hai người hòa làm một, đôi mắt đen huyền chăm chú nhìn cô, giọng nói dịu dàng khác thường: "Ly hôn làm gì? Ốm thế này mà vẫn phải chịu đựng một mình!"

Ôn Mạn định tránh ra, nhưng anh đã vòng tay ra sau ôm lấy eo thon cô.

Nhẹ nhàng vuốt ve.

Không phải vì dục vọng, chỉ đơn giản là muốn chiếm giữ con người này.

Anh vốn đẹp trai, lại còn dịu dàng quyến rũ như thế, thật lòng mà nói Ôn Mạn khó lòng cự lại, nhưng miệng cô vẫn cứng rắn: "Em có thể nhờ người khác chăm sóc."

"Hạ Như Lâm? Hay tên tiểu bạch diện họ Bạch kia?... Ôn Mạn, trong lòng em họ có tốt hơn anh không, nếu có tại sao em lại từ chối họ?"

Ôn Mạn bị anh đè nén, thở không nổi.

Cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập tới...

Hoắc Thiệu Đình nhận ra sắc mặt cô không ổn, liền nới lỏng vòng tay, rót nước cho cô uống thuốc.

Ôn Mạn ướt đẫm mồ hôi.

Cô nhớ ra hôm nay có hẹn xem đất.

Hoắc Thiệu Đình giữ cô lại, thì thầm: "Dưỡng cho khỏe đã, anh sẽ đi thay em."

Ôn Mạn hơi sửng sốt.

Ngay lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, là giọng Hạ Như Lâm.

Hoắc Thiệu Đình nhìn Ôn Mạn, Ôn Mạn cũng nhìn lại anh.

Một lúc sau anh đứng dậy đi về phía cửa, Ôn Mạn gọi theo: "Đừng mở cửa..."

Hoắc Thiệu Đình khẽ cười: "Anh không đáng mặt à?" Nói xong anh mở cửa.

Bên ngoài quả nhiên là Hạ Như Lâm, tay cầm theo bữa sáng.

Khi đối mặt với Hoắc Thiệu Đình, không khí có chút ngượng ngùng, nhưng Hạ Như Lâm lập tức mỉm cười: "Tổng giám đốc Ôn đỡ hơn chưa?"

"Hết sốt rồi, nhưng tinh thần chưa được tốt lắm!"

Hoắc Thiệu Đình lùi lại mời anh vào.

Hạ Như Lâm gật đầu, đặt đồ ăn xuống.

Tất nhiên anh cũng thấy bữa sáng trên đầu giường, ánh mắt hơi chùng xuống.

Từ đầu đến cuối, anh đều biết mình không có cơ hội, không chỉ vì Ôn Mạn khéo léo từ chối, mà còn bởi chính Hoắc Thiệu Đình là người phát hiện và tạo cơ hội cho anh, có thể nói không có Hoắc Thiệu Đình thì không có Hạ Như Lâm ngày hôm nay...

Những chuyện phản bội như vậy, Hạ Như Lâm không làm nổi.

Sau đó, anh cùng Hoắc Thiệu Đình bàn về mảnh đất.

Ôn Mạn trong phòng ngủ, lắng nghe mơ hồ...

Rồi cô chìm vào giấc ngủ, ý thức cuối cùng của cô là cảm giác có người để nương tựa đã trở lại. Như lần cô liều mình đ.â.m vào Kiều An, cô không phải không sợ, nhưng có một bàn tay nắm lấy cô, nói "Ôn Mạn, đừng sợ".

Cảm giác an toàn ấy, từ trước đến nay, chỉ Hoắc Thiệu Đình có thể mang lại cho cô.

Khiến Ôn Mạn muốn chìm đắm...

Ôn Mạn ngủ cả ngày trong khách sạn.

Hoàng hôn buông xuống, chân trời rực lửa, mây hồng rực rỡ vô cùng hùng vĩ.

Cô tắm rửa xong, cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn.

Cửa phòng được mở bằng thẻ, Hoắc Thiệu Đình bưng hai hộp cơm bước vào, thấy cô đang đứng quay lưng liền dịu dàng hỏi: "Đỡ hơn chưa?"

Ôn Mạn quay lại lặng lẽ nhìn anh.

Từ khi anh mất trí nhớ đến nay đã nửa năm.

Cô tưởng mình đã hiểu anh, nhưng giờ lại không thể nhìn thấu... Hoắc Thiệu Đình lúc này đang nghĩ gì, anh ân cần với cô chỉ để tái hôn thôi sao?

Còn nữa...

Đêm qua có phải là mơ không?

Hoắc Thiệu Đình nhìn thấy sự giằng xé trong lòng cô, khẽ cười: "Em là mẹ của hai đứa nhỏ anh, anh cũng chưa có kế hoạch tái hôn, đối xử tốt với em... có gì lạ đâu?"

Ôn Mạn lặng lẽ đi đến bàn ăn nhỏ, ngồi xuống.

Cô đói rồi...

Hoắc Thiệu Đình dọn đồ ăn, nhìn cô ăn ngon lành không nhịn được trêu: "Đói bụng thì ngoan thế, no rồi lại lạnh nhạt với anh à?"

Ôn Mạn thầm phục anh, ăn cơm mà cũng nói được những lời đầy ẩn ý thế này.

Cô trừng mắt.

Hoắc Thiệu Đình cười, bắt đầu kể về suy nghĩ sau khi xem đất hôm nay, vốn dĩ anh có con mắt nhìn rất chuẩn, nói ra lời nào đều khiến người ta phải phục, dù Ôn Mạn giờ cũng có thành tựu riêng vẫn phải thán phục năng lực của anh.

Cuối cùng, anh trầm ngâm nói: "Nhưng bên kia cũng có vài vấn đề chưa giải quyết xong, nên anh khuyên nếu vượt quá 400 triệu thì không đáng đầu tư."

Con số này trùng với giới hạn của Ôn Mạn.

Cô ừ một tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoắc Thiệu Đình nhìn cô mặc áo choàng tắm, đầu hơi cúi xuống, không nhịn được vuốt mái tóc nâu: "Lúc này trông em ngoan quá, giống một bà mẹ nhỏ vậy."

Ôn Mạn người cứng đờ...

Cô ngẩng lên nhìn anh, nhưng Hoắc Thiệu Đình lại tỏ ra bình thản.

Như thể, chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ăn xong, anh cũng không bám riết cô, thậm chí còn đặt thêm một phòng suite đối diện. Ôn Mạn biết tối nay Hạ Như Lâm còn đến phòng anh làm thêm giờ...

Đêm khuya, Ôn Mạn ném mình lên chiếc giường mềm mại.

Cô cảm thấy mình điên rồi...

Hôm sau, cô không nhịn được gõ cửa phòng Hoắc Thiệu Đình, muốn hỏi anh...

Cửa mở,

Hoắc Thiệu Đình đứng đó, mặt không chút biểu cảm, trên người cũng chẳng mấy quần áo.

Phần trên trần trụi,

Những giọt nước từ tóc nhỏ xuống gương mặt góc cạnh, lăn dài xuống chiếc khăn tắm phía dưới bụng... rồi bốc hơi trong hơi ấm.

Cổ họng trắng nõn của Ôn Mạn khẽ động.

Hoắc Thiệu Đình lấy khăn lau tóc, hỏi thản nhiên: "Không phải có tiệc tối sao, chưa chuẩn bị à?"

Nói vậy nhưng anh vẫn tránh ra cho cô vào.

Ôn Mạn dựa lưng vào cửa.

Hoắc Thiệu Đình lấy hộp thuốc ở cuối giường, rút một điếu lên đốt. Khói thuốc bay lên, anh nhẹ giọng: "Có chuyện gì à?"

Ôn Mạn do dự mãi mới khẽ hỏi: "Anh... đã lấy lại trí nhớ rồi phải không?"

Hoắc Thiệu Đình bóp mạnh điếu thuốc, hít một hơi dài, gật đầu: "Nhớ lại một ít."

Tim Ôn Mạn đập nhanh.

Anh nói, nhớ lại một ít...

Cô muốn hỏi anh nhớ được những gì, nhưng lời đến cổ họng lại không thốt nên lời, cô cảm thấy anh như gần như xa, như đang theo đuổi cô, lại như chỉ coi cô là vợ cũ.

Anh rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác.

Cô không nói, Hoắc Thiệu Đình cũng im lặng, anh chỉ nhìn cô chậm rãi hút hết điếu thuốc.

Cuối cùng anh bước tới trước mặt cô, thì thầm: "Chúng ta từ từ đã."

Môi cô run rẩy.

Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng vuốt môi cô: "Anh muốn em, muốn đến đau cả người, nhưng anh biết em rất ghét! Anh sẽ đối xử tốt với em, lần này chúng ta từ từ được không?"

Ôn Mạn ngẩng đầu, khóe mắt ướt át...

Hoắc Thiệu Đình ôm cô vào lòng.

Anh áp má lên tóc cô, dịu dàng lặp đi lặp lại: "Xin lỗi Ôn Mạn! Anh xin lỗi! Anh không nên quên em."

Cô cứng đờ trong vòng tay anh, nhưng từ đầu đến cuối, cô không nỡ đẩy anh ra!

Kiếp này coi như cô mắc vào tay anh rồi...

Cuối cùng, không có chuyện gì xảy ra!

Họ không có hành động thân mật, chỉ ôm nhau một lúc, rất lâu sau, Ôn Mạn mũi cay cay nói: "Em về thay đồ!"

Hoắc Thiệu Đình mở cửa cho cô.

Nhưng khi cô bước ra, anh nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn: "Ôn Mạn!"

Mắt cô ướt lệ.

Hoắc Thiệu Đình buông tay xuống, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, chiếc nhẫn 52 carat anh đã đeo cho cô ở thành phố C...

Hoắc Thiệu Đình thì thầm: "Ôn Mạn, đừng xa lánh anh nữa."

Ôn Mạn bỏ chạy...

Hoắc Thiệu Đình đứng yên lặng, anh thực sự muốn giữ cô lại, nhưng ngoài việc níu kéo cuộc hôn nhân này, ngoài khát khao thể xác và sự chiếm hữu vô cớ, thực ra còn có thứ khác nữa.

Ví dụ như, khi anh chạm vào chiếc nhẫn,

Tai Ôn Mạn đỏ lên...

Sự ngại ngùng vô tình ấy khiến anh xao xuyến, cũng khiến anh ghen tị.

...

Nửa tiếng sau, họ rời khách sạn.

Tổng giám đốc đối tác rất hiếu khách, không biết quan hệ giữa Hoắc Thiệu Đình và Ôn Mạn, đã nhiệt tình sắp xếp cho Hạ Như Lâm và Hoắc Thiệu Đình hai cô gái trẻ xinh đẹp.

Nghe nói là sinh viên nghệ thuật, nước da trắng nõn.

Hạ Như Lâm nhập gia tùy tục, khó lòng từ chối, để cô gái ngồi cạnh.

Hoắc Thiệu Đình khoác vai Ôn Mạn, điềm đạm nói: "Trương tổng, không phải tôi không muốn thư giãn, nhưng nhà quản chặt quá, đi công tác cũng bám theo thế này!"

Trương tổng sửng sốt.

Rồi tự phạt ba chén rượu xin lỗi Ôn Mạn.

Ôn Mạn không tiện nói gì, chỉ khẽ mỉm cười...

Tối đó, Hoắc Thiệu Đình uống khá nhiều, may mà hợp đồng đã ký xong trên bàn tiệc, Ôn Mạn rất bất ngờ, cô luôn nghĩ Hoắc Thiệu Đình chỉ hợp đàm phán trên bàn họp.

Không ngờ văn hóa bàn nhậu cũng giỏi.

Hạ Như Lâm cũng uống không ít, tửu lượng anh kém nên giữa chừng đã được đưa về khách sạn trước.

Khi tiệc tan, Hoắc Thiệu Đình cũng say mềm.

Tài xế đỡ anh lên xe, Ôn Mạn ngồi cạnh, trong lòng có chút khó tả.

Hoắc Thiệu Đình say rồi.

Nhưng cũng không đến mức quá đáng, anh vỗ nhẹ vào cô: "Làm ăn phương Nam là vậy, nhất là bất động sản, không uống cho đã thì hợp đồng không ký nổi đâu!"

Ôn Mạn ngoảnh nhìn anh.

Dù trong xe tối om, vẫn thấy rõ khuôn mặt anh ửng hồng, toát lên vẻ quyến rũ.

Ôn Mạn thì thầm: "Sao anh phải giúp em?"

Trong xe, im lặng hồi lâu...

Hoắc Thiệu Đình lấy tay che mặt, nhắm mắt khẽ nói: "Em là vợ anh, anh có thể để em vì doanh số mà uống đến c.h.ế.t sao?... Vừa ốm dậy, em nghĩ anh không xót à?"