Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 192: Ôn Mạn, quay về bên anh



Ôn Mạn vừa dứt lời, đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

Cả hai có thể nghe thấy hơi thở nhẹ của đối phương, dần dần, hơi thở Hoắc Thiệu Đình trở nên nặng nề hơn.

Nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng đáp: "Được!"

Anh hẹn cô tối nay tại một nhà hàng Pháp, Ôn Mạn không đồng ý, cô khẽ nói: "Chúng ta nói chuyện tại văn phòng của anh đi!"

Hoắc Thiệu Đình không lên tiếng, rõ ràng từ chối.

Ôn Mạn có việc nhờ anh, đành nhượng bộ: "Được!"

...

Cúp điện thoại, Ôn Mạn ngẩn ngơ hồi lâu.

Lại một lần nữa dính líu đến Hoắc Thiệu Đình, trong lòng cô rõ như ban ngày, nếu không đánh đổi điều gì đó, anh ta sẽ không giúp đỡ, có lẽ anh đã giăng bẫy chờ cô từ lâu.

Hoắc Thiệu Đình, người mà cô mãi mãi không thể lay chuyển...

Vì tâm trạng không tốt, suốt ngày hôm đó Ôn Mạn đều lơ đãng.

Tiểu lãng khẩu cầm báo cáo bước vào với vẻ mặt hớn hở, ném tập giấy xuống bàn: "Cô mới tuyển cái tên Phương kia không tồi đâu, năng lực làm việc cực tốt mà lương lại rẻ! Không ngờ cô còn có tố chất tư bản đấy!"

Ôn Mạn lật xem báo cáo, sắc mặt bình thản.

Tiểu lãng khẩu ngồi bệt lên bàn làm việc, quan sát cô kỹ lưỡng: "Kiếm tiền như nước mà còn không vui, cô đúng là khó chiều thật đấy! Hay là thiếu đàn ông chăm sóc, để tôi phục vụ cô nhé? Đảm bảo dùng xong nhớ mãi không quên, lập tức quên phắt tên Hoắc kia!"

Ôn Mạn gập báo cáo lại: "Trừ 5 triệu!"

Tiểu lãng khẩu hét lên: "Lý do!"

"Quấy rối cấp trên!"

"Đm! Bao nhiêu cô gái muốn tôi quấy rối, tôi còn chẳng thèm!"

...

Ôn Mạn không thèm để ý, cô xin hắn một điếu thuốc, châm lửa rồi đặt trên bàn để cháy âm ỉ, cô nhìn đầu lửa đỏ rực chăm chú.

Tiểu lãng khẩu biết cô đang gặp chuyện.

"Con gái hút thuốc thụ động làm gì!"

"Có chuyện phiền não? Làm với tôi đi, đảm bảo quên hết ưu tư!"

...

Ôn Mạn bảo hắn ra ngoài.

Chu Mộ Ngôn vừa tức giận vừa tủi thân: "Tôi quan tâm cô đấy! Đừng có không biết điều!"

Ôn Mạn bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi nghe nói đêm qua cậu đi dự tiệc đến 3 giờ sáng, sáng nay đi làm trễ một tiếng, Chu Mộ Ngôn, lần sau còn như vậy thì không cần đến nữa!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Tiểu lãng khẩu hơi sợ.

Đêm qua hắn đi chơi thật, nhưng cũng không trách hắn được, từ khi đến Thành phố B hắn sống khổ hạnh như sư, hơn nữa ngày ngày đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng của cô, miệng hắn nhạt nhẽo không còn vị gì.

Tối qua chơi xong, người hắn tràn đầy sinh lực!

Hắn ấp úng: "Tôi cũng không phải thích đi chơi... chỉ là... chán quá! Chẳng có gì mới."

Ôn Mạn không muốn quản đời tư hắn, chỉ cần không ảnh hưởng công việc là được.

Tối nay cô đến nhà hàng Pháp cũng không bảo hắn đưa đi.

...

Ôn Mạn xuống taxi, Hoắc Thiệu Đình đang đợi trước cửa.

Nhà hàng trang trí lãng mạn,

anh lại ăn mặc chỉn chu,

áo sơ mi đen, cà vạt xám đậm, vest đen ba mảnh may thủ công.

Vai rộng eo thon, thân hình tuyệt đẹp, chưa kể khí chất quý phái, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.

Ôn Mạn cũng không kìm được liếc nhìn, nhưng lập tức thu hồi ánh mắt.

Hoắc Thiệu Đình bước đến trước mặt cô, ánh mắt sâu thẳm: "Sao không để Chu Mộ Ngôn đưa đi? Nếu lần sau không tiện, anh sẽ đón em."

Ôn Mạn muốn nói 'không có lần sau', nhưng nghĩ đến việc mình cần nhờ, đành nuốt vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô gượng cười: "Đi taxi cũng vậy thôi."

Hoắc Thiệu Đình không nói thêm, dẫn cô vào trong.

Anh bao trọn nhà hàng Pháp, có lẽ muốn có không gian yên tĩnh trò chuyện, nhưng Ôn Mạn lại càng áp lực, khi ngồi xuống gọi món cô khẽ nói: "Không cần phí phạm như vậy đâu!"

Hoắc Thiệu Đình không quan tâm ăn gì, tùy cô quyết định.

Anh nhấp ngụm rượu khai vị, mỉm cười: "Ôn Mạn, chúng ta bên nhau lâu thế, nhưng những cuộc hẹn riêng tư như hôm nay hình như không nhiều, nơi này rất tốt, sau này chúng ta thường đến nhé?"

Ôn Mạn gọi hai phần set menu.

Cô cảm ơn người phục vụ rồi nhìn Hoắc Thiệu Đình, anh đang tựa lưng vào ghế quan sát cô.

Diện mạo anh thật sự đẹp!

Dưới ánh đèn pha lê xa hoa, anh còn rực rỡ hơn cả ánh đèn.

Ôn Mạn uống ngụm nước lọc, khó nhọc nói: "Chuyện của Cảnh Thâm và Bạch Vi, em muốn nhờ..."

Hoắc Thiệu Đình đặt ly rượu xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa ly, dáng vẻ đó giống như đang vuốt ve người phụ nữ... nhưng lại quý phái thanh nhã.

Anh khẽ cười: "Chuyện công việc để sau bữa ăn nói sau!"

Ôn Mạn không có hứng ăn uống, nhưng vẫn cố gắng ăn chút ít, cô không muốn tỏ ra quá để ý đến quá khứ, giờ cô có việc nhờ anh, cũng phải giữ thái độ.

Hoắc Thiệu Đình thoải mái hơn cô nhiều, thỉnh thoảng anh hỏi chuyện công việc của cô, thậm chí còn bàn luận đôi câu về Chu Mộ Ngôn.

Chuyện ly hôn của Bạch Vi và Diêu Tử An, không nhắc đến.

Nửa tiếng sau, Ôn Mạn không nhịn được nữa, cô đặt d.a.o nĩa xuống: "Luật sư Hoắc, hôm nay chúng ta không phải để ôn chuyện cũ!"

"Anh biết!"

Ánh mắt anh sâu thẳm, khẽ hỏi: "Em muốn nói chuyện thế nào?"

Câu này khiến Ôn Mạn bối rối, nói thế nào?

Cô có thể nói thế nào?

Hoắc Thiệu Đình cầm ly rượu tráng miệng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em muốn nói giúp cho Bạch Vi và Cảnh Thâm? Nhưng có lẽ em không biết, Diêu Tử An đã tìm anh từ lâu, hắn đưa ra điều kiện vô cùng hậu hĩnh mời anh đảm nhận vụ kiện này, gần như một phần ba gia sản nhà họ Diêu, anh từ chối... cũng coi như cho Bạch Vi một chút thể diện!"

Nói xong anh bắt đầu thưởng thức rượu, quan sát cô kỹ lưỡng.

Ôn Mạn tin lời anh nói.

Diêu Tử An và Bạch Vi, anh đứng trung lập không giúp ai, chờ cô đến cầu xin. Hoắc Thiệu Đình chính là loại người xảo quyệt, già mưu túc kế như vậy!

Cô không nói nên lời...

Hoắc Thiệu Đình bất chợt mỉm cười: "Nói mới lạ! Cảnh Thâm và Bạch Vi mới bên nhau không lâu đã có con, chúng ta trước sau làm không biết bao nhiêu lần, sao không thấy có?"

Câu nói này có chút lưu manh, lại là trong nhà hàng sang trọng.

Ôn Mạn tức giận.

Cô nén giọng: "Luật sư Hoắc, em đến đây với thành ý muốn nói chuyện!"

Hoắc Thiệu Đình nhẹ nhàng nâng ly, lại cười: "Giám đốc Ôn, không giấu gì em, tối nay anh đến với mục đích quyến rũ em, em không chút nào động lòng sao?"

Ôn Mạn không thể tránh ánh mắt nhìn toàn bộ con người anh.

Thật sự thu hút!

Thật sự khiến phụ nữ rung động!

Cô khó xử muốn quay đi, nhưng giọng Hoắc Thiệu Đình đột nhiên trở nên nghiêm túc, rất chân thành nói: "Vốn không muốn nói trong không khí thế này, nhưng nếu em nhất định muốn câu trả lời của anh, vậy anh nói cho em biết... quay về bên anh, anh sẽ giúp Bạch Vi vụ kiện này!"

Ôn Mạn n.g.ự.c phập phồng.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cô vẫn hơi mất bình tĩnh. Mắt cô đỏ hoe, sống mũi cao cũng ửng hồng, trông rất đáng thương.

Cô đẩy ghế đứng dậy, mặt lạnh như tiền: "Không bao giờ có thể!"

"Vậy sao?"

Hoắc Thiệu Đình giọng nhẹ nhàng: "Thật đáng tiếc!"

Tâm trạng anh không bị ảnh hưởng, ngược lại rất dịu dàng: "Ăn thêm chút đi, dạo này em gầy đi nhiều."

Ôn Mạn khẽ nhắm mắt: "Hoắc Thiệu Đình, anh đúng là đồ khốn!"

Anh bình thản lấy khăn ăn lau miệng, ân cần nói: "Vậy tên khốn này sẽ chờ em, Ôn Mạn, anh đã nói tối nay anh đến chỉ để quyến rũ em mà."