Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 158: Món quà năm mới của Hoắc Thiệu Lôi



Hoắc Thiệu Lôi mãi không nghe điện thoại của cô.

Anh ta... liệu đã yêu Ôn Mạn rồi sao?

Ôn Mạn, lại còn là con gái ruột của bố cô!

Sao có thể như vậy được!

Sao cô ta có thể cướp đi tất cả những gì thuộc về mình!

Kiều An gương mặt lộ vẻ điên cuồng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.

Con ruột thì sao?

Chỉ cần cô hủy đi bằng chứng, rồi xóa sổ tên thương nhân trang sức đang thoi thóp kia, sẽ không ai biết được sự thật này. Khi đó, Kiều An vẫn sẽ là viên ngọc quý duy nhất của Kiều Cảnh Niên!

Kiều An khẽ cười.

Cô xé nát bức thư thành từng mảnh!

Dưới lầu, chồng cô lại đang ngủ với cô giúp việc, tiếng động ồn ào chẳng hề kiêng dè gì người vợ mới cưới của hắn...

Kiều An cũng chẳng bận tâm nữa!



Đêm ba mươi Tết, thành phố B.

Cuối năm, Hoắc Thiệu Lôi bận rộn với những cuộc giao tế, hai người đã mấy ngày chưa gặp nhau.

Ôn Mạn đón Tết cùng Ôn Bá Ngôn và vợ.

"Ôi trời... ống nước vỡ rồi!"

Từ nhà bếp vang lên tiếng kêu của cô Nguyễn, khi bước ra, chiếc tạp dề của cô ướt sũng nước, nhỏ giọt xuống sàn nhà.

Ôn Bá Ngôn vội nói: "Mau thay quần áo đi, kẻo cảm lạnh đấy."

Cô Nguyễn nghe chồng quan tâm, lòng ấm áp.

Cô đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa nói với Ôn Mạn: "Mạn Mạn, con gọi bảo vệ đến sửa ống nước giúp cô nhé, không thì bữa cơm tất niên của chúng ta cũng không thể ăn được đâu."

Ôn Mạn ừ một tiếng.

Cô lấy số điện thoại của bảo vệ, gọi đến báo sự cố.

Bên bảo vệ xử lý nhanh chóng, khoảng nửa tiếng sau chuông cửa reo, Ôn Mạn ra mở cửa.

Cánh cửa mở ra, nhưng người đứng bên ngoài lại là Hoắc Thiệu Lôi.

Áo sơ mi xanh đậm, quần tây len màu xám.

Áo khoác dạ xám cao cấp.

Lịch lãm, đĩnh đạc!

Ôn Mạn ngây người, hỏi: "Sao anh lại đến đây?"

Hoắc Thiệu Lôi nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Vừa xong việc nên ghé qua."

Ôn Mạn muốn nói chuyện với anh bên ngoài.

Cô Nguyễn thay quần áo xong bước ra, vừa lúc thấy Hoắc Thiệu Lôi: "Thiệu Lôi đến rồi à!"

Hoắc Thiệu Lôi nhân cơ hội bước vào, còn lịch thiệp đặt món quà trên tay lên kệ giày, tự nhiên cởi áo khoác đưa cho Ôn Mạn: "Công việc văn phòng bận quá, không thì đã sớm đến thăm bác rồi."

Cô Nguyễn rất vui.

"Người đến là được rồi, mua quà làm gì!"

Phiêu Vũ Miên Miên

Hoắc Thiệu Lôi nhìn Ôn Mạn, sau đó chậm rãi nói: "Năm đầu tiên, nên vậy."

Cô Nguyễn hiểu ý.

Cô liếc mắt nhìn Ôn Bá Ngôn, ra hiệu để ông nói vài lời.

Ôn Bá Ngôn cũng nhận ra.

Hoắc Thiệu Lôi thực lòng muốn theo đuổi con gái ông, nhưng hai bên gia đình chưa gặp mặt, dù là ăn tất niên ở nhà ai cũng không hợp lễ nghi.

Ôn Bá Ngôn mỉm cười nói: "Cuối năm ai cũng bận cả! Ôn Mạn, con tiếp chuyện Thiệu Lôi đi, nhưng đừng giữ anh ấy lâu quá, tối nay anh ấy còn phải về nhà ăn tất niên nữa."

Cô Nguyễn pha trà.

Vừa rót trà, cô vừa nói: "Ôn Mạn, con hỏi bảo vệ xem sao, sao người sửa ống nước chưa đến vậy?"

Ôn Mạn đang không muốn đối diện với Hoắc Thiệu Lôi, liền định về phòng gọi điện.

Hoắc Thiệu Lôi lại nói: "Dì đừng phiền nữa, để cháu làm cho."

Cô Nguyễn cười tươi rói.

"Thiệu Lôi còn biết làm việc này nữa à? Đừng đấy... quần áo bẩn hết thì khổ."

"Không sao đâu."

...

Hoắc Thiệu Lôi đã xắn tay áo, cầm dụng cụ bắt tay vào việc.

Cô Nguyễn bảo Ôn Mạn phụ giúp.

Căn bếp nhỏ, cửa đóng lại.

Ôn Mạn và Hoắc Thiệu Lôi ngồi xổm cạnh nhau, cô nhìn những động tác thuần thục của anh, thực sự khá bất ngờ: "Không ngờ anh còn biết làm việc này!"

Hoắc Thiệu Lôi ánh mắt sâu thẳm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một lúc sau, anh khẽ cười: "Anh biết làm nhiều thứ lắm!"

Ôn Mạn mặt đỏ ửng.

Người này thật không đứng đắn chút nào!

Hoắc Thiệu Lôi không nói quá, anh sửa ống nước rất nhanh gọn, chỉ vài động tác đã xong.

Người ta nói đàn ông lúc làm việc là quyến rũ nhất, Ôn Mạn trước giờ chưa cảm nhận được, nhưng giờ đây khi ở bên anh, nhìn gương mặt góc cạnh của anh, tim cô cũng không khỏi rung động.

Hoắc Thiệu Lôi dọn dẹp đồ đạc xong, nghiêng đầu cười khẽ.

"Xem gì mà chăm chú thế? Chưa từng thấy đàn ông đẹp trai như anh à?"

Ôn Mạn không tự nhiên, định đứng dậy.

Hoắc Thiệu Lôi không buông, anh áp sát cô thì thầm: "Tối nay anh phải về nhà ăn cơm! Một lúc nữa chúng ta ra ngoài hẹn hò, anh có quà năm mới tặng em."

Ôn Mạn hơi do dự.

Cô rung động... nhưng...

Hoắc Thiệu Lôi ánh mắt thâm thúy.

Đột nhiên, anh nghiêng người hôn nhẹ lên má cô.

...

"Thiệu Lôi, xong chưa?"

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, cô Nguyễn vừa lúc chứng kiến cảnh anh hôn trộm.

Ôn Mạn mặt nóng bừng, không biết xử trí ra sao, Hoắc Thiệu Lôi mặt dày đứng dậy rửa tay, vừa cười vừa nói: "Dì Nguyễn... một lúc nữa cháu muốn đưa Ôn Mạn đi mua đồ Tết, mấy ngày nay bận quá chưa có thời gian dẫn cô ấy đi chơi."

Cô Nguyễn tất nhiên đồng ý.

"Người trẻ nên ra ngoài nhiều mới tốt."

...

Hoắc Thiệu Lôi rửa tay xong, chỉnh lại áo sơ mi.

Anh lịch sự nói: "Trước bữa tối cháu sẽ đưa Ôn Mạn về, mùng năm cháu muốn đưa cô ấy về nhà gặp bố mẹ cháu, xin phép bác và dì trước."

Cô Nguyễn nén niềm vui, bảo Ôn Mạn thay quần áo đi hẹn hò với Hoắc Thiệu Lôi.

Mười phút sau, Ôn Mạn ngồi lên chiếc Continental màu vàng.

Cô cắn nhẹ môi: "Em chưa đồng ý gặp bố mẹ anh."

Hoắc Thiệu Lôi châm một điếu thuốc, tay đặt ngoài cửa sổ...

Anh cười khẽ: "Anh đã gặp bố mẹ em, lẽ nào em không gặp bố mẹ anh? Hay em nghĩ chuyện kết hôn không cần nói với bố mẹ, cứ tự ý định đoạt?"

Ôn Mạn tức giận quay mặt đi.

Hoắc Thiệu Lôi một tay cầm thuốc, một tay ôm lấy đầu cô.

Anh hôn cô...

Hôn lâu, trán anh áp vào trán cô, thì thầm: "Ngủ với nhau không cần báo với họ, nhưng kết hôn thì phải đấy."

Ôn Mạn không muốn nhanh như vậy.

Cô hỏi anh: "Anh không nói có quà năm mới tặng em sao?"

Hoắc Thiệu Lôi cười, anh dập tắt điếu thuốc, khởi động xe.

Xe hướng về căn hộ của anh, nhưng giữa đường anh dừng lại một lần.

Hoắc Thiệu Lôi xuống xe mua một bao thuốc, cùng một hộp nhỏ, để ngay ngắn trên bảng điều khiển.

Ôn Mạn mặt đỏ tía tai.

Cô quay mặt đi: "Hoắc Thiệu Lôi, quà năm mới của anh là cái này à?"

Hoắc Thiệu Lôi thắt dây an toàn.

Nghe vậy, anh nghiêng người véo nhẹ má cô đang đỏ ửng vì tức, cười khẽ: "Ai nói cái này dùng cho em đâu? Cô giáo Ôn, em nhìn thấy cái này là nghĩ đến chuyện với anh rồi à?"

Anh ta thật vô liêm sỉ, Ôn Mạn chẳng thèm để ý.

Hoắc Thiệu Lôi ngồi thẳng, nhìn về phía trước.

Anh ho nhẹ: "Ừm... Ôn Mạn... anh không tệ ở khoản đó đúng không?"

Chủ đề này, Ôn Mạn không thể nói tiếp.

Cô chưa từng có ai khác, người duy nhất từng làm chuyện đó với cô là Hoắc Thiệu Lôi, nhưng cô mơ hồ đoán được nhu cầu của anh thuộc dạng cao, kỹ năng cũng tốt.

Dù không nói ra, nhưng vẻ mặt đỏ bừng của cô đã cho anh biết câu trả lời.

Những chuyện tiếp theo diễn ra tự nhiên như nước chảy...

Đàn ông và phụ nữ trưởng thành không cần nói nhiều, chỉ một ánh mắt đã hiểu được dục vọng của đối phương.

Vừa vào căn hộ, Hoắc Thiệu Lôi đã ôm lấy eo Ôn Mạn từ phía sau, vòng eo cô rất nhỏ, anh rất thích. Anh áp sát vào lưng cô, thì thầm: "Ở phòng khách hay vào phòng ngủ... hả?"

Ôn Mạn bị những nụ hôn của anh làm cho mê muội.

Cô ngửa đầu ra sau, cổ trắng nõn căng thẳng...

"Vào phòng ngủ..."

"Hoắc Thiệu Lôi... đừng..."