Lời tỏ tình của Khương Nhuệ, bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cũng không thể thờ ơ.
Ôn Mạn lòng rối như tơ vò.
Cô không biết mình đã tắt máy lúc nào, bằng cách nào.
Cô chỉ nhớ Khương Nhuệ cuối cùng nói một câu: "Theo đuổi con gái tốn chút tâm tư, chút thời gian có là gì... Ôn Mạn, dù sao anh cũng đợi khá lâu rồi, không ngại đợi thêm."
Ôn Mạn dừng xe.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng...
Cô thực sự không biết phải từ chối Khương Nhuệ thế nào, điều kiện của anh ấy quá tốt, thực sự không cần phải chờ đợi cô.
Cô từng yêu Cố Trường Khanh bốn năm, giờ lại lằng nhằng với Hoắc Thiệu Lôi.
Ôn Mạn không phải là người phù hợp với anh.
Ôn Mạn thở dài nhẹ nhàng, mở cửa bước xuống.
Phía trước là tập đoàn Cố thị, nơi cô không muốn đặt chân đến suốt đời.
Tất nhiên Ôn Mạn không muốn gặp Cố Trường Khanh, cô đưa chi phiếu cho lễ tân, dặn dò: "Làm ơn chuyển giúp cho tổng Cố của các bạn."
Cô lễ tân đã làm ở Cố thị 6 năm.
Cô ấy biết Ôn Mạn... bạn gái cũ của tổng Cố mà!
Người ngoài đều nghĩ tổng Cố bỏ rơi tiểu thư Ôn, nhưng ở Cố thị lưu truyền một phiên bản khác là tổng Cố sau khi đính hôn đã hối hận, muốn quay lại với tiểu thư Ôn nhưng bị từ chối.
Tổng Cố dạo trước phát điên một trận!
Cô lễ tân đối với Ôn Mạn rất lịch sự: "Tiểu thư Ôn yên tâm, tôi sẽ chuyển cho tổng Cố." Vừa nói xong, cô ấy liền nhìn ra phía sau Ôn Mạn.
"Tổng Cố!"
Ôn Mạn từ từ quay người.
Cố Trường Khanh đứng ngay sau lưng cô, không biết đã đứng bao lâu.
Giọng Ôn Mạn bình thản: "Tổng Cố, cảm ơn tấm lòng của anh, tôi xin nhận."
Giữa họ thực sự không cần thiết phải xã giao, Ôn Mạn nói xong liền đi.
Tay cô bị Cố Trường Khanh nắm lấy.
"Ôn Mạn!"
Giọng anh có chút gấp gáp, như sợ cô biến mất.
Ôn Mạn giật tay ra: "Cố Trường Khanh, anh tự trọng chút!"
Cố Trường Khanh cười khổ.
Anh buông Ôn Mạn, nói nhỏ: "Ngồi một chút ở đại sảnh đi, tôi bảo thư ký pha cà phê! Ôn Mạn... ở đây người qua lại, em cũng không muốn ồn ào phải không?"
Ôn Mạn nhìn xung quanh.
Đúng là có không ít nhân viên đang nhìn trộm.
Không nghe Cố Trường Khanh nói hết, không biết anh ta sẽ làm gì...
5 phút sau, Ôn Mạn cùng anh ngồi ở phòng trà trong đại sảnh.
Cố Trường Khanh tự tay pha cho Ôn Mạn một tách Mandheling, xong xuôi giọng anh rất dịu dàng: "Mấy viên đường?"
"Một viên."
Cố Trường Khanh bỏ đường rồi đưa cho cô, tự mình ngồi đối diện.
Ôn Mạn nhìn anh.
Dạo này Cố Trường Khanh gầy đi nhiều, có thể thấy cuộc sống không dễ dàng. Nếu là Ôn Mạn ngày trước chắc sẽ xót xa lắm, nhưng giờ cô hoàn toàn vô cảm.
Trước sau, chỉ một năm.
Ôn Mạn cảm thán.
Cố Trường Khanh vẫn rất dịu dàng: "Ôn Mạn em nếm thử, nếu không ngon anh pha lại."
Ôn Mạn vô cùng lạnh nhạt.
"Cố Trường Khanh anh có gì nói thẳng, tôi không đến để tâm sự với anh."
"Anh biết."
Giọng anh mang theo chút cô độc.
Ngẩng lên nhìn Ôn Mạn, anh nói: "500 triệu đó chỉ là chút lòng thành của anh! Ôn Mạn, đừng từ chối anh, anh chỉ muốn bù đắp cho em, muốn... đối xử tốt với em hơn, lẽ nào em không cho anh cơ hội này sao?"
Ôn Mạn đêm qua trải qua rất tồi tệ!
Đến giờ đầu còn choáng váng!
Thế mà trong vòng một tiếng đồng hồ, cô nghe hai người đàn ông tỏ tình, bày tỏ tình cảm với mình, một trong số đó còn là bạn trai cũ từng phản bội cô!
Ôn Mạn không muốn nói chuyện với anh nữa.
Cố Trường Khanh nói đi nói lại, chỉ là chưa từ bỏ hy vọng với cô.
Cô đứng dậy lịch sự nói: "Cảm ơn tổng Cố đã tiếp đãi! Tôi có việc không ngồi nữa."
Cố Trường Khanh gọi cô lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Ôn Mạn, sau đêm qua, em vẫn muốn theo hắn sao?"
Ôn Mạn mặt hơi co giật.
Trước mặt Cố Trường Khanh, cô có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười: "Việc này không liên quan đến tổng Cố!"
Cố Trường Khanh biết cơ hội khó được.
Anh hạ giọng: "Anh biết em muốn mua lại trung tâm âm nhạc cũ, Ôn Mạn, để anh giúp em."
Sợ cô hiểu lầm, anh vội giải thích: "Anh không có ý gì khác, chỉ là chút lòng thành!"
Phiêu Vũ Miên Miên
Ôn Mạn không ngây thơ đến thế.
Cô mỉm cười nhạt: "Tôi cảm ơn tấm lòng của tổng Cố." Nói xong cô rời đi.
Cố Trường Khanh nhìn theo bóng lưng cô.
Anh đờ người một lúc, lúc nãy anh thấy khóe mắt Ôn Mạn đỏ hoe, có phải vì Hoắc Thiệu Lôi mà khóc không?
Trong lòng anh rất khó chịu, mãi sau mới lấy điện thoại gọi một cuộc.
"Tổng Hứa giúp tôi một việc, anh tiếp xúc với trung tâm âm nhạc XX."
"Việc anh đàm phán, tiền từ tôi ra."
"Xong việc, dự án trên tay tôi anh tùy ý chọn..."
...
Cố Trường Khanh tắt máy.
Ánh mắt thăm thẳm.
Anh khao khát được gặp Ôn Mạn, cô bây giờ khác xưa rất nhiều, rất nữ tính! Dù cô chỉ ngồi bên anh, nói chuyện với anh thôi, anh cũng cảm thấy... lòng nhẹ nhõm!
•
Ôn Mạn rời Cố thị.
Cô tìm trung gian, thuê một căn hộ 50 mét vuông.
Ký xong hợp đồng, cô xem giờ đã gần 11 giờ, lúc này Hoắc Thiệu Lôi chắc chắn không có ở căn hộ.
Ôn Mạn định về lấy đồ của mình.
Chỉ là cô không ngờ, giữa buổi sáng ngày thường, Hoắc Thiệu Lôi lại ở nhà.
Ôn Mạn mở cửa bước vào.
Hoắc Thiệu Lôi ngồi trên sofa xem tạp chí, ăn mặc xuề xòa, rõ ràng chưa đến văn phòng.
Hắn thấy Ôn Mạn, trong mắt đen ẩn giấu ngọn lửa.
Nhưng hắn không nói gì, có lẽ đang chờ cô mở miệng nhận lỗi.
Ôn Mạn rất không tự nhiên.
Cô ho nhẹ: "Tôi đến lấy đồ!"
Hoắc Thiệu Lôi không thèm để ý, hắn vẫn xem tạp chí, thái độ hờ hững khiến Ôn Mạn càng khó chịu.
Cô vội vàng vào phòng ngủ chính.
Khi thu dọn, cô phát hiện đồ đạc của mình thật sự rất ít, phần lớn quần áo mỹ phẩm đều do Hoắc Thiệu Lôi mua cho...
Những thứ đó, Ôn Mạn không muốn mang đi.
Cô thu dọn một vali nhỏ, nhẹ tênh, rất tiện.
Cô vừa định đi, Hoắc Thiệu Lôi đã dựa vào cửa.
Hắn nhìn cô: "Cô giáo Ôn, em có quên gì không?"
Ôn Mạn để chìa khóa trên đầu giường.
Còn tấm thẻ ngân hàng hắn đưa, dù lâu rồi không dùng nhưng vẫn trong ví, cô cũng lấy ra trả...
Cuối cùng, cô nhẹ giọng: "Trang sức đắt tiền và quần áo đều ở đây, anh có thể bảo Trương thư ký kiểm tra!"
Hoắc Thiệu Lôi sắc mặt rất khó coi.
Hắn khẽ hừ: "Con chó dưới lầu, em không cho ăn nữa?"
Ôn Mạn nhớ đến chú chó trắng, cô cũng không nỡ, sau này có lẽ sẽ lén về cho nó ăn!
Nhưng cô nói: "Không cho nữa! Nuôi không quen!"
Hoắc Thiệu Lôi: ...
Ôn Mạn thấy cũng ổn rồi, xách vali định đi.
Hoắc Thiệu Lôi chặn ở cửa, hắn cúi đầu, sống mũi cao sát gần cô, gần đến mức hơi thở hòa vào nhau...
Ôn Mạn liếc nhìn xuống dưới.
Cô quay đầu nói không tự nhiên: "Luật sư Hoắc có nhu cầu thì gọi điện, tôi tùy thời tùy khắc phục vụ."
Hoắc Thiệu Lôi nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt hắn là thứ cô chưa từng thấy, như giận dữ lại như tức tối!
Mãi sau, hắn đột nhiên buông cô, khóe miệng nhếch lên chế nhạo: "Cô giáo Ôn đúng là chuyên nghiệp!"