Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 127: Sao cô dám nghĩ hắn thực lòng yêu mình



Mãi đến lúc này, Ôn Mạn mới nhận ra, người không được coi trọng chỉ có mình cô.

Đúng vậy, chỉ có Ôn Mạn!

Ha!

Trước đây cô tự tin thế nào mà dám nghĩ, trong lòng Hoắc Thiệu Lôi, Ôn Mạn quan trọng hơn Kiều An? Nghĩ lại thật buồn cười!

Sao cô dám nghĩ, hắn thực lòng với cô?

Sao cô dám nghĩ, hắn muốn gặp bố mẹ cô?

Hóa ra... chỉ là cô tự lừa dối bản thân!

Ôn Mạn môi run rẩy...

Cô không muốn nhìn cảnh đôi tình nhân cũ ôm ấp nhau, mỗi khung hình họ ôm nhau đối với Ôn Mạn đều như một nhát d.a.o tàn nhẫn.

Máu chảy đầm đìa.

Nhục nhã đến tột cùng...

Ôn Mạn nắm chặt vô lăng, lúc này cô không quan tâm thời tiết xấu thế nào, lái xe nguy hiểm ra sao, cô chỉ muốn rời khỏi nơi hành hạ mình.

Nhưng Hoắc Thiệu Lôi đã nhìn thấy cô...

Họ nhìn nhau qua màn mưa.

Ôn Mạn ngồi trong xe, còn hắn đứng giữa mưa ôm người con gái từng là ánh trăng của đời mình.

Thời gian như ngừng trôi.

Mắt Ôn Mạn cay xè, cô không nhìn hắn nữa, cúi đầu khẽ cười.

Thật là... quá nhục nhã!

Cô định lái xe đi, nhưng Hoắc Thiệu Lôi đã đẩy Kiều An ra, bước nhanh về phía cô, giơ tay kéo cửa xe.

Ôn Mạn khóa cửa.

Hoắc Thiệu Lôi đập cửa kính lái, gọi lớn tên cô.

"Ôn Mạn!"

"Ôn Mạn, mở cửa!"

...

Ôn Mạn cứng đờ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, lúc này đôi mắt cô đẫm lệ.

Cô biết mình trông thật thảm hại, thật mất mặt...

Nhưng cô không còn sức để giả vờ nữa.

Hoắc Thiệu Lôi nhìn đôi mắt cô, chấn động, lại đập cửa xe: "Ôn Mạn, mở cửa!"

Nước mưa tràn vào miệng hắn, nuốt chửng lời nói.

Ôn Mạn mỉm cười tự giễu, bắt một quý công tử như hắn phải giải thích xin lỗi mình, thật là khó quá... nhưng cô không cần nữa!

Ôn Mạn nhẹ nhàng đạp ga.

Chiếc BMW trắng từ từ rời đi trong mưa.

Bánh xe văng nước lên rồi rơi xuống, tạo thành những gợn sóng nhỏ.

Hoắc Thiệu Lôi bị buộc phải lùi lại vài bước.

Hắn đứng giữa mưa, bất động.

Trong đầu hắn chỉ còn hình ảnh Ôn Mạn đỏ mắt khóc...

Cô đã nhìn bao lâu, đã khóc bao lâu rồi?

Kiều An chạy tới.

Nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, giọng nhỏ nhẹ: "Thiệu Lôi, em xin lỗi, để bạn gái anh giận rồi! Em không cố ý... em chỉ là buồn, chỉ muốn uống rượu, chỉ là không nghĩ thông suốt!"

Hoắc Thiệu Lôi không nói gì.

Hắn muốn hút thuốc, nhưng lấy ra từ túi, điếu thuốc đã ướt sũng.

Hắn ném mạnh bao thuốc, chửi thề.

Kiều An nép vào hắn, thận trọng: "Thiệu Lôi, nếu em không bốc đồng ném điện thoại anh xuống nước, Ôn Mạn đã không giận thế."

Hoắc Thiệu Lôi mặt lạnh đi về phía chiếc Continental.

Người hắn ướt nhẹp, làm bẩn cả xe, nhưng hắn không quan tâm.

Kiều An lên xe.

Cô ta định nói thêm...

Hoắc Thiệu Lôi lạnh giọng: "Kiều An, lần cuối cùng! Sau này muốn c.h.ế.t gọi 120."

Kiều An òa khóc.

Cô ta nức nở: "Thiệu Lôi, cả anh cũng bỏ rơi em sao?... Thiệu Lôi, ở Bắc Kinh em chỉ có anh là người thân!"

Hoắc Thiệu Lôi liếc nhìn cô ta.

Tối nay Kiều Cảnh Niên gọi nhờ hắn đến xem, hắn định sau khi ổn định Kiều An sẽ đi tìm Ôn Mạn, nhưng Kiều An vừa uống rượu vừa đòi uống thuốc, còn ném điện thoại hắn vào bể cá...

Hoắc Thiệu Lôi mặt không biểu cảm: "Anh đưa em về!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Ôn Mạn không về căn hộ.

Mưa quá lớn, và cô cũng không muốn trở lại nơi đó nữa...

Cô đỗ xe trước một khách sạn.

Khi xuống xe, người cô ướt sũng, mặt tái xanh, răng đánh lập cập.

Lễ tân nhanh chóng làm thủ tục, đưa thẻ phòng và khăn giấy.

"Tiểu thư, phòng 1804."

Ôn Mạn lau nước trên người, khẽ cảm ơn.

Vào phòng.

Ôn Mạn mở nước tắm.

Chiếc váy đẹp bị cô ném vào thùng rác, vải ướt dính vào nhau, như chính cô lúc này, thảm hại vô cùng.

Ôn Mạn ngâm mình trong bồn.

Tâm trạng quá tệ, cô muốn uống chút rượu.

Uống nửa ly, cô dựa vào thành bồn cười nhẹ... Cô không muốn thế, nhưng nhắm mắt lại là hình ảnh Hoắc Thiệu Lôi ôm Kiều An hiện lên.

Cô nhớ hắn nói: Sau này anh không gặp cô ta nữa, chúng ta như trước đây!

Hắn còn tặng cô mẫu vật xinh đẹp, chiều chuộng cô, khiến cô cảm động đến mức cùng hắn "vui vẻ" cả đêm, làm hắn thỏa mãn...

Mới được mấy ngày?

Hắn đã lại ôm Kiều An đầy ân tình.

Ôn Mạn cười đến rơi nước mắt.

Đáng đời cô!

Ai bảo cô tin hắn, ai bảo cô không kìm được lòng yêu hắn? Cô dám nghĩ một người đàn ông như Hoắc Thiệu Lôi sẽ thực lòng với mình!

Ôn Mạn ngâm nước nửa tiếng, toàn thân mềm nhũn không còn sức.

Chuông cửa reo.

Ôn Mạn tưởng là dịch vụ phòng, cố gắng đứng dậy quấn áo choàng.

Nhưng mở cửa, Hoắc Thiệu Lôi đứng ngoài.

Hắn cũng không khá hơn cô, người ướt nhẹp.

Ôn Mạn chặn cửa.

Hoắc Thiệu Lôi ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn đặc: "Ôn Mạn, để anh vào."

Ôn Mạn tránh ra cho hắn vào.

Họ thực sự cần nói chuyện, tình hình hiện tại, có chuyện cần làm rõ.

Hoắc Thiệu Lôi lấy khăn lau mặt.

Xong, hắn giơ tay về phía cô.

Hành động này vốn rất tình cảm, nhưng Ôn Mạn thờ ơ, cô nhẹ giọng: "Có gì nói thẳng đi! Những thứ này... không cần thiết."

Hoắc Thiệu Lôi biết cô giận.

Hắn sống với cô một thời gian, biết cô có chút tính khí, bình thường không sao, nhưng hôm nay xảy ra chuyện thế này, nếu không giải thích dỗ dành, có lẽ cô sẽ giận rất lâu.

Hắn đến trước mặt cô, nói nhỏ: "Anh không định gặp cô ta, là chú Kiều nhờ anh đến xem, nói Kiều An tinh thần không ổn."

Ôn Mạn nghe như máy.

Hoắc Thiệu Lôi nhẹ nhàng vuốt mặt cô, "Em giận cũng phải, Kiều An ném điện thoại anh xuống nước, nên không gọi được cho em."

Ôn Mạn cúi mắt, khẽ cười.

Cô ngẩng lên nhìn hắn: "Hoắc Thiệu Lôi, anh đang giải thích hay đang lừa gạt ma quỷ?"

Hoắc Thiệu Lôi hơi nhíu mày.

Một người đàn ông như hắn, không dễ giải thích với phụ nữ, huống chi là hạ mình.

Ôn Mạn lại cười.

Phiêu Vũ Miên Miên

"Thật sự không gọi được sao?"

"Anh chỉ là không đủ quan tâm thôi!"

"Hoắc Thiệu Lôi... Kiều An cãi nhau với anh, các anh còn có tình bạn cha chú, còn có kỷ niệm thanh mai trúc mã, Ôn Mạn tôi không có gì! Đúng vậy, tôi chỉ là người đàn bà ngủ với anh."

...

Ôn Mạn nói mà mắt đỏ lên, nhưng cô kiên quyết không khóc.

Vì một người như hắn, không đáng!

"Em không phải!"

Hoắc Thiệu Lôi cau mày, hắn muốn chạm vào cô.

Ôn Mạn không cho hắn chạm, cô lùi một bước nhìn thẳng.

Giọng cô nhẹ mà kiên định: "Anh nói đúng, tôi không phải! Hoắc Thiệu Lôi, anh thấy người đàn bà nào đi ngủ với đàn ông còn phải nấu ăn, thắt cà vạt, giặt đồ, dọn dẹp, chuẩn bị nước tắm cho anh?"