Cô Vợ Nhỏ Của Hoắc Thiếu

Chương 118: Hoắc Thiệu Đình, anh nói cho em biết thế nào là "chơi đùa thoải mái"



Giọng Ôn Mạn vô cùng bình thản: "Chơi vui không?"

Hoắc Thiệu Đình cởi áo khoác, tùy ý ném lên ghế sofa, rồi bước đến bên cô.

Anh cầm ly rượu vang trên quầy bar, ánh mắt thăm thẳm.

Ôn Mạn bình thường không uống rượu, cuộc sống vô cùng kỷ luật... Cô uống rượu chứng tỏ tâm trạng không tốt, mà nguyên nhân khiến cô như vậy, Hoắc Thiệu Đình đoán là do mình.

Giọng anh khàn khàn hỏi: "Em giận rồi?"

Ôn Mạn không trả lời, cô không muốn nói dối, nhưng cũng không muốn nói thật.

Im lặng một hồi lâu...

Hoắc Thiệu Đình mỉm cười nhạt: "Ôn Mạn, lúc mới bắt đầu, chúng ta đã nói rõ ràng, cùng nhau vui vẻ một thời gian, chán thì chia tay nhẹ nhàng. Giờ như thế này là làm gì?"

Ôn Mạn ngẩng mặt nhìn anh, khẽ hỏi: "Hoắc Thiệu Đình, giờ anh đã chán em chưa?"

Hoắc Thiệu Đình là người thế nào, nghe một câu liền hiểu ý cô, cô muốn kết thúc.

Vì Kiều An?

Hoắc Thiệu Đình đột ngột ôm cô lên, đặt lên cây đàn dương cầm.

Tiếng đàn phát ra âm thanh trầm thấp như tiếng nức nở...

Ôn Mạn giãy giụa, tư thế lúc này quá xấu hổ, Hoắc Thiệu Đình như thế này rõ ràng đang đùa giỡn với cô.

Trên người cô vốn chỉ mặc chiếc áo choàng lụa đen, giãy giụa mấy cái đã hở ra làn da trắng ngần, khiến Hoắc Thiệu Đình nghẹn thở...

Anh lăn cổ họng, áp sát tai cô thì thầm: "Em để ý sự tồn tại của Kiều An đến vậy? Cô giáo Ôn, em không chơi nổi à?"

Ôn Mạn khẽ ngẩn người.

Làn da trắng muốt sau đuôi mắt cô, gân xanh nổi lên.

Nhưng cô nhịn được.

Cô nhẹ nhàng ngẩng mặt, đôi môi đỏ mấp máy: "Hoắc Thiệu Đình, anh nói cho em biết, thế nào mới gọi là chơi nổi?"

Không đợi anh trả lời, cô đã chủ động ôm lấy cổ anh, môi đỏ áp lên môi anh, hôn anh một cách nhẹ nhàng mà quyến rũ, thậm chí còn chủ động hôn sâu.

Hoắc Thiệu Đình toàn thân chấn động!

Trước đây Ôn Mạn chưa từng như thế...

Anh vốn đã thích làm chuyện ấy với cô, giờ lại càng không kìm được, quên mất cuộc tranh cãi ban nãy, chìm đắm trong nụ hôn của cô.

Tiếng đàn dương cầm không ngừng vang lên, như tiếng nức nở...

"Luật sư Hoắc, như thế này có gọi là chơi nổi không?" Giọng Ôn Mạn vô cùng lạnh lùng.

Hoắc Thiệu Đình ngẩng mặt, anh nhìn chằm chằm vào cô.

Ôn Mạn mỉm cười với anh.

Cô nói: "Xin lỗi luật sư Hoắc, tối nay là em vượt giới hạn, sau này em sẽ chú ý."

Cô dừng một chút, lại nói với giọng châm chọc: "Em sẽ luôn theo sát bước chân anh, chơi nổi mà!"

Hoắc Thiệu Đình nheo mắt.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô...

Lúc này, anh không thể diễn tả được cảm xúc của mình.

Anh vừa mong cô hiểu chuyện, tuân thủ thỏa thuận giữa hai người, nhưng khi cô ngoan ngoãn như vậy, anh lại không khỏi nghĩ đến ánh mắt cô dành cho Cố Trường Khanh ban ngày.

Đắm đuối khắc cốt!

Vậy nên... cô đã dốc hết tất cả tình cảm cho Cố Trường Khanh, đến với anh Hoắc Thiệu Đình chỉ còn lại chút xíu? Đáng lẽ anh còn tự đắc vì cô thích mình, còn nghĩ có lẽ cô rất đau khổ!

Hoắc Thiệu Đình cười lạnh lùng.

Anh nghiêng người đè lên cô, vẻ mặt đầy quyết tâm.

Những cách trước đây không nỡ dùng với cô, tối nay anh sẽ dùng hết!

Ôn Mạn để anh hôn một lúc, giọng điềm nhiên: "Em đến tháng rồi!"

...

"Em nói gì?"

...

"Hoắc Thiệu Đình, em đến tháng rồi."

...

Hoắc Thiệu Đình dừng tay, gương mặt điển trai hơi đỏ, hơi thở gấp gáp nhìn cô. Có lẽ không chịu được, anh kéo Ôn Mạn vào lòng, thò tay kiểm tra...

"Hoắc Thiệu Đình!"

"Hoắc Thiệu Đình... đồ tồi!"

Hoắc Thiệu Đình buông cô ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh từ từ trượt người xuống, ngồi lên ghế, lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hút một cách chậm rãi.

Ôn Mạn kéo áo choàng che kín người.

Cơ thể cô vẫn còn run nhẹ, không rõ là bị kích thích hay là tức giận.

Hoắc Thiệu Đình kẹp điếu thuốc giữa ngón tay thon dài, từ từ nhả khói.

Giữa họ nhanh chóng phủ một lớp khói mỏng, không nhìn rõ mặt nhau.

Hoắc Thiệu Đình gõ nhẹ tàn thuốc, cười.

Anh nói: "Ôn Mạn, anh chưa chán! Anh rất thích cơ thể em!"

Ôn Mạn mỉm cười nhạt.

Ảnh hưởng của Kiều An thật lớn, vừa trở về, Hoắc Thiệu Đình còn không thèm giả vờ nữa... Trước đây anh còn kiên nhẫn dỗ dành, gọi cô là "bảo bối", giờ đã biến thành "anh thích cơ thể em"!

Đúng là đồ tồi!

Lớp vỏ bọc lịch lãm, anh định xé bỏ hết sao?

Đây mới là Hoắc Thiệu Đình thực sự!

Ôn Mạn rất mệt, không muốn tiếp tục đấu khẩu với anh nữa, cô nghiêm túc hỏi: "Bây giờ em có thể đi ngủ được chưa?"

Hoắc Thiệu Đình nở nụ cười đặc trưng của đàn ông trưởng thành, một tay kẹp điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng cào nhẹ lên làn da mềm mại của cô.

Chơi đùa đủ rồi, anh mới khàn giọng nói: "Được!"

Ôn Mạn biết, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, mối quan hệ của họ đã xuống tới mức băng giá.

Cô không quá để tâm.

Đàn ông như Hoắc Thiệu Đình không phải kiểu cô có thể khống chế, đã không có khả năng, vậy thì cô sẽ giữ vững trái tim mình.

Cô sẽ chơi cùng anh, cho đến khi anh chán thì thôi.

Còn Kiều An cũng không phải việc cô cần lo, Kiều An là người yêu cũ của anh, không phải của Ôn Mạn!

Đêm đó, Ôn Mạn ngủ rất ngon!

Hoắc Thiệu Đình không về phòng ngủ, Ôn Mạn đoán anh lại ngồi trong phòng sách hoài niệm về "bạch nguyệt quang" của mình, cũng tốt, khỏi phải về quấy rầy cô!

Nhưng trong lòng cô biết rõ, mối quan hệ giữa cô và Hoắc Thiệu Đình...

Anh không nói kết thúc, thì họ sẽ không thể kết thúc!



Những ngày sau đó, Hoắc Thiệu Đình trở nên bận rộn.

Anh rất ít về ăn tối, thậm chí thỉnh thoảng không về ngủ.

Ôn Mạn chưa từng gọi điện hỏi anh, giữa họ giống như hai người xa lạ sống chung một nhà, những ngọt ngào trước đây biến mất không dấu vết, đôi khi Ôn Mạn còn nghi ngờ, liệu họ có từng có quãng thời gian ngọt ngào như thế?

Cô không can thiệp vào cuộc sống riêng của anh.

Cô cũng khá bận!

Công việc chuẩn bị cho phòng nhạc cơ bản đã xong, cô và chị Lê cùng chọn một ngày đẹp, chỉ chờ khai trương.

Hôm đó, Ôn Mạn từ phòng nhạc trở về.

Vừa lên xe đã nhận được điện thoại của Bạch Vi, giọng cô do dự, như có điều khó nói.

"Có phải Diêu Tử An lại bắt nạt cậu không?" Ôn Mạn rất lo lắng cho bạn.

Bạch Vi lập tức nổi giận.

Cô nói: "Diêu Tử An là đồ bỏ, tớ từ lâu đã buông bỏ hắn rồi! Còn cậu Ôn Mạn, sao cậu không coi chừng đàn ông của mình..."

Ôn Mạn tim đập mạnh.

Cô mỉm cười dịu dàng: "Sao thế này?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Bạch Vi không nhịn được, nói hết trong một hơi.

"Mấy bữa nay Hoắc Thiệu Đình đi tiếp khách, Kiều An đều đi theo! Điều đó thôi cũng đã đủ rồi, Hoắc Thiệu Đình công tác ở Hồng Kông, Kiều An thậm chí cũng đi theo! Tớ không biết nói sao... Ôn Mạn cậu xem báo thì hiểu!"

Ôn Mạn nghe mà cảm thấy mơ hồ.

À...

Thì ra mấy ngày trước Hoắc Thiệu Đình đi Hồng Kông, cô còn không biết. Là quan hệ của họ đã xấu đến mức tận cùng, hay cả hai đều quá bận, đến một lời dặn dò cũng không có...

Ôn Mạn mỉm cười nhạt.

Cô nói thật với Bạch Vi: "Tớ với anh ta chỉ là như thế thôi, anh ta muốn ở với ai hay có làm trai bao hay không, tớ cần gì phải ngăn cản!"

Bạch Vi nghe mà choáng váng.

Một lúc lâu sau, cô mới thốt lên: "Chết tiệt! Ôn Mạn cậu tỉnh táo thế!"

Ôn Mạn còn có thể đùa: "Luật sư Hoắc dạy dỗ thôi mà!"