Cô Vợ Nhỏ Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc

Chương 5



Trình Dục quả nhiên như lời đồn, rất để tâm đến ánh trăng sáng này.

Nhưng anh nghĩ nhiều rồi, tôi không quan tâm đến đời sống tình cảm của anh, cũng không có ý phá hoại.

Trong thời gian hôn nhân còn tồn tại, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ bản hợp đồng này bằng mọi giá.

Dù sao thì tôi đã hỏi luật sư, nếu ly hôn bây giờ, cũng chẳng được chia bao nhiêu tiền.

Tôi mỉm cười: "Yên tâm đi, anh Trình, tối qua tôi đã nói với cô Bạch rằng tôi là chuyên viên trị liệu riêng của anh. Hôm nay, tôi cũng có thể đóng bất cứ vai nào, dù sao tôi là diễn viên được anh thuê mà."

Trình Dục sửng sốt một chút, rồi buông tôi ra, lạnh lùng nói: "Cô còn khá chuyên nghiệp nhỉ."

Tôi xoa xoa cổ tay bị nắm đỏ, Trình Dục nhận ra, gương mặt vốn lạnh lùng hiện lên một chút không tự nhiên. Anh tiện tay lấy một chai thuốc Vạn Đặc Lực ném cho tôi, tôi nhìn qua, thuốc giảm đau chống viêm.

"Cảm ơn."

Trình Dục hừ một tiếng, rồi đi.

Không ngờ, đường đường là một tổng giám đốc, mà còn là kiểu người tsundere.

Trình Dục đích thân mở cửa cho Bạch Tiêm Tiêm, tôi đứng một bên, làm một người tiếp khách tận tâm.

Thân hình Bạch Tiêm Tiêm mảnh mai, khí chất u tĩnh, như một đóa hoa lily đang lay động trong gió.

Vừa nhìn thấy Trình Dục, những đường nét nhạt trên gương mặt cô ta bắt đầu nhuốm màu sắc, nụ cười có một thoáng u buồn, giọng nói nhỏ nhẹ đáng thương: "Anh Trình. . ."

Khi cô ta nhìn thấy tôi, vẻ mặt cô ta kinh ngạc bất án: "Vị này là. . ."

Tôi cười cúi người: "Chào cô Bạch, tối qua chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi."

Bạch Tiêm Tiêm chợt hiểu ra: "À. . . Cô là chuyên viên trị liệu riêng của anh Trình."

Tôi điềm nhiên gật đầu: "Kiêm quản gia riêng, kiêm trợ lý tài chính, kiêm người dọn dẹp và bảo vệ."

Bạch Tiêm Tiêm nhìn mặt tôi, rồi lại nhìn n.g.ự.c tôi, vẻ mặt có chút không tự nhiên: "Anh Trình lại có một quản gia riêng xinh đẹp như vậy."

"Cô Bạch quá khen rồi. Xin hỏi cô đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì có thể dùng bữa cùng anh Trình, tôi sẽ chuẩn bị cho hai người."

Bạch Tiêm Tiêm cụp mắt, nói khẽ khàng: "Không cần đâu, tôi tìm anh Trình có việc gấp."

Trình Dục kéo Bạch Tiêm Tiêm, giọng điệu cứng rắn nhưng ẩn chứa một chút dịu dàng khó nhận ra: "Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện, ở đây có người ngoài, không tiện."

Nói xong cố ý liếc nhìn tôi.

Tôi cười làm động tác mời.

Má Bạch Tiêm Tiêm hơi đỏ, bị anh kéo đi ngang qua tôi, ném cho tôi một ánh mắt ngượng ngùng.

Khi tôi bưng hai tách cà phê đến trước cửa phòng làm việc của Trình Dục, từ bên trong vang lên tiếng khóc thút thít.

Tôi ngay lập tức đặt cà phê xuống, áp mặt vào cửa, tiến hành hành động nghe trộm vô nhân đạo.

Là một người đi làm thuê, đi làm mà không nghe ngóng chút tin đồn về sếp ở phòng trà nước, thì đi làm cũng như không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Qua tấm cửa, tôi nghe thấy Bạch Tiêm Tiêm đang nấc nghẹn nói gì đó, xen lẫn giọng điềm tĩnh của Trình Dục.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Vài phút sau, tôi đã hiểu rõ.

Bạch Tiêm Tiêm cần tiền gấp, muốn bán ngôi nhà cũ ở quê cho Trình Dục để lấy tiền mặt, nhưng Trình Dục cho rằng căn nhà đó không có giá trị, không muốn bỏ tiền mua, nhưng có thể trực tiếp cho cô ta tiền.

Bạch Tiêm Tiêm lập tức cảm thấy Trình Dục coi thường cô ta, đang dùng tiền để sỉ nhục cô ta.

Trình Dục đành phải đổi giọng nói đó là tiền cho vay.

Hai người vì thế mà xảy ra một loạt mâu thuẫn.

Tôi không hiểu.

Tôi nhăn mày nghe xong, lấy điện thoại tìm kiếm địa chỉ quê nhà Bạch Tiêm Tiêm, lập tức như có tia sáng lóe lên trong đầu.

Lúc này, tiếng bước chân tiến đến gần cửa.

Tôi đứng thẳng người, mỉm cười chờ đợi cửa phòng mở ra.

Khóe mắt Bạch Tiêm Tiêm hơi đỏ, thấy tôi, như một con thỏ bị hoảng sợ.

Trình Dục theo sau cô ta, nhíu mày: "Cô đứng đây làm gì?"

"Cà phê xay tươi." Tôi thân thiện nhìn Bạch Tiêm Tiêm: "Cô Bạch muốn dùng một chút không?"

Bạch Tiêm Tiêm mím môi lắc đầu.

Trình Dục lập tức nói: "Cô ta có việc, tôi đưa cô ta về."

Hai người đi về phía cầu thang.

Tôi đi theo.

Đến góc rẽ, Bạch Tiêm Tiêm đột nhiên dừng lại.

Bóng lưng cô ta run rẩy, thân hình hơi lắc lư.

Sau đó, giọng nói kích động của Trình Dục vang lên: "Tiêm Tiêm hãy nghe tôi giải thích!"

Tôi bước lên phía trước, thấy Bạch Tiêm Tiêm đang nhìn chằm chằm vào giỏ hoa vĩnh sinh lớn đặt ở góc.

— Đó là hoa bạn của Trình Dục gửi đến chúc mừng đám cưới của chúng tôi.

Trên đó còn có lời chúc và ảnh cưới của chúng tôi.

Bạch Tiêm Tiêm quay lại, kinh ngạc chỉ vào tôi, giọng run rẩy: "Các người. . . các người tại sao lại có ảnh cưới. . ."

Tôi bình tĩnh nói: "Có vẻ như không thể giấu được nữa."

Trình Dục hoảng loạn vô cùng, điên cuồng ra hiệu cho tôi im lặng.

Nhưng tôi không làm thế.

Tôi bước lên phía trước, thuận tay nắm lấy tay Bạch Tiêm Tiêm đặt lên bộ n.g.ự.c 36D của mình, từ từ nói: "Nói cho cùng, đây là một vụ tai tiếng gia tộc, nhưng khi sự việc đã phát triển đến bước này, tôi cũng không thể không giải thích — Đúng vậy, tôi và anh Trình quả thật có quan hệ hôn nhân."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com