Bạch Thiên Tôn khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm như vực tối. Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hắc Ưng, giọng nói trầm ổn nhưng ẩn chứa sát khí rét lạnh.
"Năm đó, họa kiếp giáng xuống Minh Tộc ta. Tộc nhân gần như bị đồ sát sạch sẽ, chỉ còn sót lại một ít may mắn sống sót. Tộc Trưởng cũng vì vậy mà bị phong ấn trăm năm, thân xác hóa thành tro bụi, chỉ còn một tia tàn hồn yếu ớt chật vật bám trụ giữa thiên địa. Trăm năm nhẫn nhịn, trăm năm chờ đợi, đến nay... Tộc Trưởng quay về, người đã hạ lệnh huyết tẩy nhân gian và thiên tộc."
Bạch Thiên Tôn dừng một chút, ánh mắt lạnh lẽo xoáy sâu vào Hắc Ưng, rồi hắn tiếp lời, giọng nói đượm vẻ tà mị khó lường:
*"Nhưng... nếu để thứ đó chào đời, e rằng sẽ trở thành mối nguy lớn đối với người. Tộc Trưởng tuyệt đối không cho phép kế hoạch lần này xảy ra bất kỳ sơ suất nào."
*
Đôi tay Bạch Thiên Tôn khẽ nâng lên, từng ngón tay thon dài linh hoạt biến hóa, kết thành một thủ ấn kỳ dị. Một luồng ma khí cuồn cuộn trào dâng, từ trong hư không bỗng vọng về những âm thanh quỷ dị, tựa như tiếng oán hồn từ cửu u gào thét, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.
Âm thanh ấy thẩm thấu vào thiên địa, xuyên qua từng mạch đất, từng tấc không gian, như hàng vạn con độc trùng bò sâu vào tâm hồn kẻ nghe. Nếu còn sống, kẻ đó lập tức kinh mạch nứt vỡ, nguyên thần vỡ tan, máu huyết trào ra thất khiếu mà chết. Nếu đã chết, thi thể sẽ bị ăn mòn tận cốt tủy, hóa thành tro tàn giữa hư không.
Bạch Thiên Tôn nhẹ giọng thốt ra, như một bản án tuyệt vọng giáng xuống chúng sinh:
*"Ma Âm Quyết."
*
Một tiếng chú ngữ vừa dứt, bầu trời chấn động, âm phong cuồng loạn, tà khí ngập tràn. Linh Sơn vốn đã là địa ngục, nay lại càng hóa thành chốn luyện ngục chân chính.
Chậm rãi nhấc chân, thân ảnh Bạch Thiên Tôn dần rời khỏi mặt đất, phiêu diêu lơ lửng giữa không trung. Trường bào tung bay theo từng luồng ma phong lạnh lẽo, khiến hắn thoạt nhìn tựa như tiên nhân giáng thế, nhưng sát khí tỏa ra lại khiến lòng người rét lạnh.
Bên dưới, Hắc Ưng lặng lẽ kết ấn, từng luồng hắc khí cuộn trào quanh thân, hóa thành một đại trận quỷ dị. Từ trong trận pháp, vô số xiềng xích hư ảo bắn ra, xuyên thấu qua những thi thể lạnh ngắt, mạnh mẽ kéo linh hồn bọn chúng ra khỏi xác. Những linh hồn ấy vùng vẫy điên cuồng, gào thét trong đau đớn, nhưng không thể nào trốn thoát khỏi lực lượng áp chế vô hình.
Hắc Ưng cười nhạt, giơ cao một chiếc lọ hình đầu lâu màu đen, bên trong chợt lóe lên u quang tà dị. Hắn vung tay một cái, từng đợt linh hồn như những sợi khói xám bị hút mạnh vào trong, ngưng tụ lại thành từng điểm sáng yếu ớt run rẩy.
Ngay lúc đó, bầu trời bỗng trở nên âm u, mây đen kéo đến dày đặc, từng cơn cuồng phong gào rít như quỷ khóc thần gào. Chớp giật ngang trời, từng tia lôi điện giáng xuống, xé tan màn đêm tĩnh mịch.
Những linh hồn bị rút khỏi thể xác, đau đớn đến cực hạn, từng tiếng ai oán vang vọng, hợp thành một khúc nhạc tang tóc réo rắt giữa không gian. Oán khí ngập tràn, hòa vào hắc vụ đang cuộn trào khắp đỉnh Linh Sơn, như muốn kéo cả thiên địa vào vực sâu tuyệt vọng.
Giữa không khí âm u trầm lắng, bỗng vang lên một tiếng khóc non nớt, yếu ớt nhưng lại chói tai đến lạ thường. Âm thanh ấy tựa như một nốt nhạc lạc lõng giữa khúc ai oán của vô số vong linh, vừa yếu ớt vừa thê lương, nhưng lại khiến Bạch Thiên Tôn và Hắc Ưng đồng thời nhíu mày.
Ánh mắt Bạch Thiên Tôn lạnh lẽo quét qua không gian, đáy mắt lóe lên một tia nghi hoặc. Hắc Ưng cũng không khỏi trầm ngâm, sau đó cười nhạt, giọng nói tràn ngập hàn ý:
*"Tên Quỷ Thủ này... lại bỏ sót một thi thể rồi."
*
Lời vừa dứt, thân ảnh Hắc Ưng lập tức tan biến giữa hư không, chỉ để lại một đạo tàn ảnh lờ mờ.
Một luồng gió lạnh quét qua, sát khí sắc bén tràn ngập trong không khí. Trong chớp mắt, Hắc Ưng đã như một cơn gió đêm, ẩn hiện lao về phía phát ra tiếng khóc, mang theo sát ý lạnh lẽo như tử thần vung lưỡi hái.