Hắc Bạch Song Tôn lạnh lùng liếc nhìn hai người lão giả và nữ hầu, đôi mắt như xuyên qua không gian, tỏa ra thứ ánh sáng lạnh giá, lạnh lùng đến mức có thể làm đông cứng thời gian. Khuôn mặt họ, vốn tĩnh lặng như vầng trăng sáng, bỗng chốc nổi lên sát ý đậm đặc, tựa như làn sương mù đen bao phủ toàn bộ không gian.
*"Trước khi bản tôn nổi giận, ngươi có thể rời đi," giọng nói của Hắc Bạch Song Tôn vang lên, lạnh lẽo như gió lạnh thổi qua cõi âm, tràn ngập khí thế băng giá khiến không gian chung quanh như bị nén chặt.
*
Lão giả, dù tức giận, đôi mắt sắc như kiếm, nhưng lại không dám trái lời, vội vàng cúi đầu, kéo nữ hầu quay lưng rời đi, hướng về phía Hồn Giới xa xôi.
Tại một cung điện tráng lệ, rộng lớn, hơn trăm hồn vệ uy nghiêm như những bóng ma vĩnh cửu canh giữ, khí thế nặng nề như bao phủ toàn bộ thiên địa. Trong đại điện, nơi chiếc ghế ngọc chạm khắc hoa văn hình rồng uốn lượn như mang theo sự uy nghi và thần bí, Minh Đế ngồi vững như một ngọn núi đá cổ, tay xoay viên ngọc lục bảo, ánh mắt âm u như vực thẳm nhìn xuống.
Khi cơn giận dữ bùng lên, Minh Đế đập mạnh chiếc bát trà xuống đất, những mảnh vỡ lấp lánh như ngọc văng ra bốn phía, rơi ngay trước mặt lão giả và nữ hầu đang quỳ dưới điện, tựa như ánh sáng lấp lánh của sao trời trong đêm tối.
*"Hỗn xược!"
*
Thanh âm lạnh lẽo như tiếng gió thổi qua đá, khiến không khí trong đại điện trở nên ngột ngạt, đậm đặc như không gian giữa các chiều.
Cơn giận dữ của Minh Đế tăng lên, từng tia sát khí tỏa ra, nhưng ngay khi ngọn lửa phẫn nộ gần như bùng cháy, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực từ xa tiến vào, như thể chặn lại dòng chảy cuồng nộ của ngài.
Từ bên ngoài, một trung niên nữ tử mặc y phục tím đậm bước vào, dáng vẻ uy nghi, như một vị thần nữ lạnh lùng nhưng vô cùng mạnh mẽ. Cô chắp hai tay trước ngực, cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng vang vọng trong không gian tĩnh mịch của đại điện:
*"Bẩm Minh Đế, kết quả từ thai nhi trong bụng Minh Hậu đã có. Đó là một thai nhi nam. Tin tức này cũng đã được những trưởng lão của Cổ Tộc chuyển về tộc họ."
*
Minh Đế khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt như rắn độc nhìn xuống lão giả quỳ dưới điện, hệt như nhìn thấy một con mồi yếu đuối.
*"Việc thỏa hiệp với Thiên Tộc đến đâu rồi?" Giọng nói của Minh Đế vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, như một mệnh lệnh không thể chống cự.
*
Lão giả thu liễm tất cả cảm xúc, đôi mắt như lưỡi dao, cúi đầu nghiêm nghị đáp, không một chút dao động:
*“Bẩm Minh Thượng,”
*
lão giả cúi mình, giọng nói nặng nề, từng chữ mang theo áp lực vô hình.
*“ngoài việc mỗi kỳ phải tiến cống hơn triệu vạn linh thạch, Thiên Tộc còn đặt ra thêm ba yêu cầu:
*
*Trăm tấn linh cốc,
Trăm đầu cổ ma thú,
Và đặc biệt... một con tin mang huyết mạch bản tộc, để chứng minh thành ý hòa giải của chúng ta.”*
Không khí trong điện tức thì lạnh đi mấy phần.
Minh Đế ngồi bất động như tượng đá, bàn tay khẽ xoay viên ngọc lục bảo trong lòng bàn tay, ánh mắt âm lãnh lóe lên tia sáng u ám. Một lúc sau, thanh âm của hắn vang lên, chậm rãi mà lạnh đến tủy cốt:
*“Đưa tên tiểu tử... Cổ Thiên kia sang đó đi.”
*
Tiếng nói vừa dứt, không gian như chấn động một nhịp. Lão giả phía dưới thoáng run người, ánh mắt sắc lạnh hiện rõ vẻ bàng hoàng. Hắn lập tức cúi đầu sâu hơn, giọng nói mang theo sự cẩn trọng tột độ:
*“Vậy... chúng ta phải ăn nói ra sao với Cổ Tộc?”
*
Lão thoáng ngừng, rồi nghiêm sắc mặt, tiếp tục:
*“Năm xưa, khi Cổ Thiên ra đời, vì không vừa lòng hắn, ngài đã không cho hắn mang họ ngài, để mặc hắn mang họ Cổ. Việc này từng khiến các trưởng lão Cổ Tộc phản đối dữ dội. Nếu không nhờ Cổ Hậu đứng ra can ngăn, sợ rằng hai tộc đã đoạn tuyệt từ lâu.”
*
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt ẩn chứa lo lắng sâu kín:
*“Nay lại đưa Cổ Thiên đi làm con tin... Cổ Tộc e rằng thật sự sẽ tuyệt giao với chúng ta.”
*
Minh Đế khẽ cười lạnh, âm thanh vang lên như gió lạnh xé qua băng tuyết:
*“Cái đám tự cho mình là đại tộc viễn cổ đó, dám trở mặt với bản tọa sao? Chẳng qua có chút huyết mạch truyền thừa từ Cổ Đế, liền nghĩ mình là chân mạch thiên hạ. Nếu không vì dùng được, bản tọa đã sớm nghiền thành tro bụi.”
*
Giọng nói không lớn, nhưng vang vọng khắp đại điện, khiến hồn lực trong không gian run rẩy theo từng tiếng.
Lão giả không dám nói thêm, cúi đầu sát đất, cung kính đáp:
*“Vâng, thuộc hạ đã rõ. Sẽ sớm cho người sắp xếp theo ý ngài.”