Cổ Thiên Đế

Chương 32: Nhất Niệm Thành Ma



Viên Tần hứng trọn thêm một đòn công kích cường mãnh, thân thể khẽ chấn động, khóe miệng trào ra một dòng huyết đỏ thẫm. Nhưng bất chấp thương thế, hắn vẫn gắng gượng giơ tay, vẽ ra một vết nứt không gian mờ mịt, thông đạo xa xăm dẫn thẳng đến Minh Giới.

Bàn tay đầy máu nhẹ nhàng nâng lên, khẽ vuốt mái tóc trắng như tuyết của Cổ Thiên, ánh mắt nhu hòa mà bi thương.

*"Tiểu đệ đệ của ta…"

*

Giọng hắn khẽ như gió thoảng, nhưng chứa đựng vô tận tang thương.

*"Chúng ta trăm năm xa cách, ta tìm ngươi cực khổ biết nhường nào. Đến khi gặp lại, lại chính là cảnh biệt ly thế này."

*

Hắn khẽ cười, nụ cười nhuốm màu huyết sắc, như ánh tịch dương tàn lụi nơi chân trời.

*"Nay ta không thể theo đệ về Hồn Giới, ta chỉ có thể giúp đệ cầm chân đám người này… Đệ phải sống, phải mạnh mẽ hơn. Bảo trọng."

*

Dứt lời, cánh tay hắn vung lên, đẩy Cổ Thiên vào trong thông đạo.

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt hắn ánh lên một tia quyết tuyệt.

Sau lưng, ba lão giả bạch y đồng loạt vung chưởng—

*ẦM!!!

*

Không gian sụp đổ, huyết vũ đầy trời.

Lồng ngực Cổ Thiên rung động dữ dội, từng nhịp tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Máu trong huyết mạch dần chuyển thành màu đen, hắc vụ lan tràn, kết thành những sợi xiềng xích quấn chặt lấy trái tim hắn, giam cầm từng tia sinh khí cuối cùng.

Một giọt lệ nóng hổi lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt. Hắn ngã đầu lên vai Viên Tần, hơi thở yếu ớt nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác thân thuộc, ấm áp đến lạ thường.

Viên Tần khẽ vươn tay, những ngón tay thô ráp nhẹ nhàng gạt đi mái tóc trắng của Cổ Thiên, động tác ôn nhu đến mức đối lập hoàn toàn với sát khí ngập trời xung quanh.

*"Tiểu gia hỏa…"

*

Hắn thì thầm, đôi mắt sâu thẳm hiện lên tia bi thương nhưng cũng chứa đầy quyết tuyệt.

Nội tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn, từng tia khí tức nổ tung trong lục phủ ngũ tạng. Viên Tần biết… hắn sắp không thể trụ nổi nữa. Nhưng hắn không thể để đệ đệ của mình rơi vào tay đám người Thiên Tộc.

Không gian sau lưng hắn rung chuyển dữ dội. Một vết nứt tối đen hiện ra, từng luồng âm phong gào thét như tiếng gọi từ cõi tử vong.

Viên Tần đột nhiên bật cười, một nụ cười vừa bất cần, vừa bi ai.

Hắn dứt khoát đẩy Cổ Thiên vào thông đạo, giọng trầm thấp nhưng khắc sâu vào thiên địa:

*"Hy vọng, ngày sau ta vẫn còn được thấy đôi mắt lương thiện của ngươi…"

*

Khoảnh khắc thân ảnh Cổ Thiên biến mất trong hư vô, tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

Sau lưng Viên Tần

Không gian bạo liệt.

Máu tươi bắn tung trời…

Lực chưởng nặng tựa ngàn cân giáng thẳng vào lưng Viên Tần, nội tức trong cơ thể hắn vỡ tan, kinh mạch rạn nứt, máu tươi trào ra từ khóe miệng. Thế nhưng, giữa trận chiến sinh tử, hắn vẫn cười, một nụ cười tràn đầy khinh miệt và ngạo nghễ.

*"Cẩu tặc… Tô Hoàng!"

*

Giọng nói của hắn như mang theo phong ba cuộn trào, từng chữ rít lên đầy căm hận.

Không gian vặn vẹo, thiên địa như bị cưỡng ép xoay chuyển. Thân ảnh Viên Tần lảo đảo, cuối cùng ngã xuống giữa hư không.

Cùng lúc ấy, một luồng đạo khí sắc bén như lưỡi kiếm trời cao bạo phát, xé rách tầng tầng không gian, đánh thẳng về phía thông đạo Cổ Thiên vừa khuất bóng.

*Ầm.

*

Thiên địa rung chuyển.

Vết nứt không gian chấn động dữ dội, luồng dư kình cuồng bạo quét qua khiến thân thể Cổ Thiên đang yếu ớt cũng phải rung lên, máu tươi phun ra, khí tức rối loạn.

Tận sâu trong linh hồn hắn.

Có thứ gì đó đang thức tỉnh…

Nhìn quãng bình nguyên trải dài trước mắt, cảnh vật tuy quen thuộc nhưng lại mang theo nét xa lạ đến nhói lòng. Gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi cỏ khô và chút hơi thở của hoàng hôn sắp tàn.

Cổ Thiên khẽ run lên, hơi thở yếu ớt, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa đau thương. Hắn siết chặt nắm tay, giọng khàn khàn như thì thầm với chính mình:

*"Tốt nhất là huynh ấy vẫn còn sống..."

*

Từng chữ vang lên như một lời nguyền, như một tín niệm bám chặt lấy linh hồn hắn. Giữa trời đất bao la, trong lòng hắn chỉ còn một điều duy nhất.

*"Nếu không nhân sinh trong Thiên Tộc đều phải bồi táng theo huynh ấy".

*


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com