*"Kim Sóc... Tên này nghe cũng không tệ. Nhưng sao ta lại có cảm giác nơi này quá mức tĩnh lặng? Ngoài đám dơi kia, chẳng lẽ không còn sinh vật nào khác?"
*
Giọng Vương Trần vang vọng trong không gian u ám, từng chữ như bị bóng tối nuốt chửng.
Hang động sâu thẳm, hun hút như vực xoáy không đáy, nuốt trọn cả ánh lửa leo lét trên tay hắn. Xung quanh, chỉ có bóng tối chập chờn, từng cơn gió lành lạnh lướt qua như những bàn tay vô hình lặng lẽ vuốt ve làn da. Thỉnh thoảng, một vài tiếng rít khe khẽ vọng lên từ nơi sâu thẳm, tựa như lời thì thầm của những sinh linh không thuộc về thế giới này.
Kim Sóc khoanh tay, đôi mắt híp lại đầy ý vị thâm sâu, đuôi xù khẽ phe phẩy, giọng điệu nhàn nhạt nhưng lại ẩn chứa một tia nguy hiểm khó lường:
*"Không có thứ gì khác?"
*
Hắn bật cười khẽ, trong bóng tối, nụ cười ấy như một đốm lửa ma trơi lạnh lẽo.
*"Ha, U Minh Cốc... đâu đơn giản chỉ là hang ổ của lũ dơi này."
*
Lời vừa dứt, bỗng nhiên một luồng hàn khí từ nơi sâu thẳm phả tới, lạnh lẽo đến mức khiến cả ánh lửa trên đuốc cũng run rẩy theo. Hơi thở ẩm ướt, tanh nồng lướt qua đầu mũi, mang theo mùi máu tanh lẫn mùi ẩm mốc của tử vong.
Giữa bóng tối mịt mờ, có thứ gì đó... đang cựa quậy.
*Nó... đang thức tỉnh.
*
Kim Sóc chậm rãi quan sát bầy dơi treo mình trên vòm đá, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh.
*"Bọn chúng ... ở đây."
*
Hắn thu hồi ánh nhìn, giọng điệu trầm thấp, như đang suy ngẫm điều gì đó.
*"Theo ta biết, loài này thuộc hàng ma thú. Một số con nhờ cơ duyên và tu luyện có thể hóa thành nhân dạng, nhưng thông thường, chúng sẽ không quần tụ đông đảo như thế này... Trừ khi có thứ gì đó đang hấp dẫn chúng."
*
Lời vừa dứt.
*ẦM!
*
Mặt đất như rung chuyển. Một luồng uy áp đáng sợ từ sâu trong U Minh Cốc bùng phát, cuộn trào như sóng dữ, nhấn chìm tất cả trong sự im lặng chết chóc.
Không khí lập tức đông đặc lại, nặng nề đến mức khiến lồng ngực Vương Trần căng cứng, hơi thở như bị bóp nghẹt. Hắn cảm giác như có vô số gai nhọn vô hình xuyên qua da thịt, cột sống lạnh buốt như bị một con mãnh thú viễn cổ găm chặt ánh mắt vào người.
Trong bóng tối sâu thẳm, một thanh âm trầm thấp, lạnh lẽo đến thấu xương chậm rãi vang lên:
*"Kẻ dám xâm phạm U Minh Cốc... Giết!"
*
Lời vừa dứt.
*Vụt!
*
Những tiếng rít chói tai vang vọng khắp không gian. Hàng vạn đôi mắt đỏ rực đồng loạt mở ra trên vòm đá, tựa như những ngọn đuốc ma quái lập lòe giữa bóng đêm. Một cơn gió lạnh từ sâu trong cốc tràn ra, mang theo mùi tanh nồng quỷ dị, cuốn lên từng đợt xoáy trong không gian.
Ngọn lửa trên cây đuốc trong tay Vương Trần run rẩy dữ dội... rồi tắt phụt.
Bóng tối nuốt chửng tất cả.
Vừa dứt lời
*Vụt! Vụt! Vụt!
*
Không gian bỗng nhiên rung chuyển, từng đợt gió xoáy dữ dội cuộn lên trong bóng tối. Hàng loạt đàn dơi xanh đồng loạt vỗ cánh, từ sâu trong U Minh Cốc lao ra như một cơn sóng dữ. Chúng đông đến mức che khuất cả ánh sáng le lói từ ngoài động, tạo thành một bức tường đen sì, sát khí cuồn cuộn.
Tiếng rít chói tai vang vọng khắp nơi, âm thanh sắc nhọn như từng mũi kim đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến không gian run lên từng hồi.
Kim Sóc nheo mắt, đuôi dựng lên cảnh giác.
*"Hừ, lũ sâu bọ này cũng dám giương oai trước mặt bản vương?"
*
Vừa dứt câu, hắn hít sâu một hơi, sau đó há miệng phun ra một ngọn lửa đỏ sẫm.
Hống!
Ngọn lửa gào thét, bùng lên dữ dội như long hỏa cuồn cuộn quét qua hư không. Chỉ trong chớp mắt, cả lối vào đã bị nhấn chìm trong biển lửa rực cháy. Lửa đỏ sẫm lan nhanh, như một con mãng xà lửa khổng lồ bò dọc theo hang động, hun nóng cả không khí.
Ầm!
Tiếng nổ nhỏ vang lên, từng con dơi lao vào biển lửa lập tức kêu thảm, thân thể cháy rụi rồi hóa thành tro tàn rơi lả tả.
Vương Trần nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt lóe lên hứng thú:
*"Hảo hỏa, xem ra bản thiếu chủ không cần mang đuốc nữa rồi."
*
Kim Sóc liếc hắn, hừ nhẹ:
*Túy Ngân Âm.
*
Giọng nói âm lãnh từ bên trong kia vừa thốt lên, một vòng xoáy sóng âm màu xanh mang theo cổ khí tức cực kỳ mạnh bạo liền từ trong đánh về phía Kim Sóc.
Từ sâu trong bóng tối, một luồng sóng âm xanh thẫm bỗng bùng phát, xoáy tròn như một cơn lốc, mang theo khí tức cổ xưa đầy mạnh bạo.
Không gian chấn động dữ dội, vách đá hai bên rền vang từng tiếng nứt vỡ. Làn sóng ấy không chỉ mang theo sát ý ngập trời, mà còn ẩn chứa một sức mạnh tà dị, tựa như có thể xuyên thấu mọi phòng ngự, nghiền nát linh hồn kẻ đối diện!
Lốc xoáy sóng âm rít lên, nhắm thẳng vào Kim Sóc!
Vút!
Cảm nhận được nguy hiểm, Kim Sóc lập tức thu lại vẻ bỡn cợt. Đôi mắt hắn co rút, thân ảnh nhỏ bé bỗng dưng biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh lửa đỏ nhàn nhạt giữa không trung.
Ầm!
Sóng âm va chạm vào tàn ảnh, bùng nổ dữ dội! Lực chấn động quét qua khiến đá vụn văng tung tóe, mặt đất bên dưới nứt toác từng khe sâu hoắm!
Trên không trung, một giọng cười khẽ vang lên—
*"Chút bản lĩnh ấy mà cũng dám giương oai?"
*
Kim Sóc hiện thân ở phía bên kia, đuôi xù lên đầy cảnh giác. Đôi mắt hắn không còn vẻ giễu cợt, mà ánh lên một tia nghiêm túc hiếm hoi.
Từ sâu trong U Minh Cốc, một bóng đen chầm chậm hiện ra...