Bầu trời bỗng lặng im, như cả thiên địa đều đang nín thở chờ đợi. Tôn Thất Hỏa khẽ nhịp ngón tay lên cây trưng gỗ trên y, hơi thở nặng nề kéo dài, ánh mắt sắc bén hướng lên tầng mây đen cuồn cuộn.
*"Hắc vân che trời, sát khí tràn lan... Người đã đến, cớ sao không lộ diện?" Giọng ông trầm thấp, như tiếng chuông vọng từ Linh Sơn Tự, từng chữ vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
*
*"Bần tăng, trụ trì Linh Sơn Tự, hiệu là Tôn Thất Hỏa."
*
Ngay lúc đó, từ trong tầng mây u ám, một tràng cười lạnh lẽo vang lên, âm thanh quỷ dị như vọng ra từ cõi u minh. Rồi bất chợt, hắc vân cuồn cuộn xoay chuyển, một luồng khí đen ngùn ngụt tràn xuống, như một cánh cửa địa ngục vừa hé mở...
Đột nhiên, một luồng khí đen cuồng bạo xé gió lao xuống, nhắm thẳng vào Tôn Thất Hỏa. Ẩn sâu trong màn hắc vụ, một sợi xích dài hơn trăm thước bỗng vọt ra như giao long thoát xác, gầm thét mà giáng xuống.
Tôn Thất Hỏa biến sắc, vội huy động huyền khí ngưng tụ trước thân. Một chưởng vung ra, va chạm với luồng khí đen, nhưng sát khí từ sợi xích quá cường hãn. Lực chấn động lan tỏa, đẩy lùi ông về sau, khiến thân thể của Tôn Thất Hỏa lăn mạnh xuống đất. Quyền trượng trong tay văng xa, khuôn mặt lão trụ trì xuất hiện vài vết trầy xước, áo cà sa vốn thanh tịnh nay đã lấm lem bụi đất.
Chứng kiến cảnh ấy, đệ tử trong tự thất kinh, vội vã chạy đến. Thế nhưng, chân vừa bước đi, hắc vụ từ lòng đất trào lên như ác quỷ há miệng, quấn chặt lấy thân thể họ. Trong khoảnh khắc, những tiếng nổ chát chúa vang lên, thân thể hàng chục đệ tử bị hắc vụ siết chặt, bạo thể mà vỡ nát thành huyết vụ.
Gương mặt Tôn Thất Hỏa tràn đầy lửa giận, đôi mắt như bùng cháy giữa màn đêm u ám. Ông vung tay chỉ thẳng lên hắc vân, giọng quát tựa sấm động:
*"Yêu đạo! Người dám sát hại sinh linh ngay trước cửa Phật hay sao?!"
*
Hắc vân xoáy động, tiếng gió rít lên như oan hồn khóc than. Từ trong bóng tối vô tận, một thân ảnh quỷ dị từ từ bước ra. Kẻ này có thân hình gù gập, tựa như oán niệm chất chồng đè nén qua năm tháng. Hắn khoác trên mình một tấm áo bào đen rách nát, tà áo lay động như có ma quỷ ẩn hiện bên trong. Hai tay cầm chặt hai sợi xích, được rèn từ xương người trắng hếu, vẫn còn phảng phất oán khí quẩn quanh. Khuôn mặt hắn chẳng khác gì một bộ hài cốt sống, lớp da mỏng dính sát vào xương đầu, chỉ chừa lại hai hốc mắt đen thẳm, sâu không thấy đáy, tựa như vực sâu địa ngục đang giam giữ vô tận oan hồn.
Dưới đai lưng hắn, hai chiếc đầu người nhỏ bằng lòng bàn tay được chạm khắc tinh xảo, tái tạo thành bình rượu quỷ dị. Hắn cười khẽ, nâng một trong hai chiếc bình đầu người lên, đổ ra một dòng rượu đỏ sậm, mùi tanh tưởi xộc vào không gian.
*"Lão ma tăng..." Hắn kéo dài giọng, âm điệu như gió rét lùa qua rừng mộ. "Năm đó, chính ngươi đã huyết tẩy Minh Tộc ta. Khi ấy, sao ta không thấy ngươi có bộ dạng yếu ớt này? Cái dáng vẻ ung dung hành đạo năm ấy đâu rồi? Cái bộ mặt tự xưng chính đạo của ngươi đâu rồi?"
*
Tiếng cười quỷ dị của hắn vang vọng, tựa như hàng trăm oan hồn cùng thét gào trong hư không. Những người bên dưới lập tức ôm đầu, cảm giác như có hàng vạn lưỡi dao cứa vào thần hồn. Cơn đau nhức nhối đến mức có kẻ gục xuống đất, mặt mũi tái nhợt, thần trí như bị rút sạch...
*"Là Tu La Âm... Tên này tám phần là thủ hạ của kẻ đó."
*
Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, Tôn Thất Hỏa lập tức trấn định, đôi mắt già nua hằn lên vẻ nghiêm trọng. Hắn không ngờ, sau bao năm, dư nghiệt của Minh Tộc vẫn chưa bị tận diệt.
Lão siết chặt nắm tay, ánh mắt xoáy sâu vào kẻ trước mặt, giọng trầm xuống như sấm động giữa trời đêm:
"Ngươi chính là hậu nhân của Minh Tộc sao?"
Kẻ gù cười khẽ, nhưng tiếng cười của hắn không mang chút nhân khí, mà như âm vang vọng từ địa ngục. Hắn nhẹ nhàng lắc bình rượu đầu người trong tay, chất lỏng đỏ sậm bên trong sóng sánh như máu tươi, tỏa ra mùi tanh tưởi thấm sâu vào da thịt.
*"Hậu nhân? Ha... ha ha ha! Minh Tộc ta bị tàn sát, huyết mạch gần như tận tuyệt, làm gì còn cái gọi là hậu nhân?"
*
Hắn ngẩng đầu, hai hốc mắt đen thẳm như muốn hút cạn linh hồn người đối diện.
*"Nhưng ta... ta là kẻ duy nhất còn sót lại! Ta chính là dã quỷ bước ra từ vũng máu của tộc nhân, là oán linh chưa bao giờ nguôi cơn thù hận! Tôn Thất Hỏa, ngươi còn nhớ không? Nhớ cái đêm hàng vạn sinh linh của Minh Tộc ta bị chém giết, xương trắng phủ đầy đại địa, máu nhuộm đỏ cả bầu trời không?!"
Không gian như đông cứng lại. Một luồng sát khí lạnh lẽo bùng lên từ thân thể quỷ dị kia, lan tỏa ra khắp thiên địa. Tôn Thất Hỏa cảm nhận được một cỗ áp lực vô hình đè nặng lên vai, như có hàng ngàn oan hồn đang gào thét quanh mình.
Lão nhắm mắt, hít sâu một hơi, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp. Quá khứ năm đó, vốn tưởng đã vùi lấp theo năm tháng, nay lại trỗi dậy từ màn đêm sâu thẳm...