Thiên Mộc nhấc chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi tắc lưỡi một tiếng, ánh mắt lướt qua tên phủ vệ vừa dâng trà, giọng nói trầm ổn cất lên:
"Bản thống lĩnh chưa từng thấy kẻ đó, cũng chưa từng đặt chân vào nơi ấy."
*"Ngay cả Thiên Mộc thống lĩnh cũng không được phép bước vào sao?"
*
Một phủ vệ không nhịn được mà lên tiếng, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc.
*"Vậy rốt cuộc người bị giam giữ bên trong có lai lịch ra sao?"
*
Thiên Mộc thoáng trầm ngâm, ánh mắt lóe lên một tia thâm sâu khó lường:
*"Ta cũng không rõ, chỉ biết rằng năm đó, để trấn áp y, Thiên Tộc ta đã phải trả một cái giá vô cùng đắt."
*
Giọng hắn hạ thấp, nhưng trong đó ẩn chứa áp lực vô hình khiến đám phủ vệ xung quanh không khỏi dựng tóc gáy.
*"Trận chiến năm ấy, Thiên Tộc ta tổn thất vô số cường giả, thậm chí có cả những nhân vật địa vị cao tầng..... Các ngươi biết đến đây là đủ rồi, đừng nên hỏi thêm."
*
Dừng lời, hắn vung tay áo, chắp tay sau lưng, từng bước chậm rãi rời đi, không màng đến đám người phía sau vẫn đang xôn xao bàn tán.
Những kẻ còn lại liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc. Trong lòng họ dâng lên hai mối tò mò: Một là thân phận bí ẩn của kẻ bị giam cầm trong Tây Điện, hai là nguyên do vì sao Tam đại trưởng lão lại được tộc trưởng ban cho công pháp trấn tộc.
Bên trong đại điện, nơi ba vị trưởng lão Thiên Phủ vẫn đang khoanh chân tu luyện, bỗng nhiên hư không rung động dữ dội. Một đạo ba động vô hình, sắc bén tựa lưỡi kiếm chém thẳng vào linh hồn ba người!
"Phụt!"
Cả ba đồng loạt hộc máu, thân thể văng ra ba hướng khác nhau, va mạnh vào cột trụ trong đại điện.
Vị trưởng lão tóc hoa râm ôm chặt lấy lồng ngực, khóe môi rỉ máu, bàn tay run rẩy lau đi vệt đỏ thẫm. Ánh mắt hắn tràn đầy phẫn nộ:
"Đáng chết thật! Không ngờ tên Cổ Thiên đó vẫn còn lưu lại thủ đoạn tà ác như vậy! Nếu không nhanh chóng trừ bỏ tạp chất độc dược hắn truyền vào huyết mạch, đừng nói Tam Huyền Lôi Sát Trận không thể đại thành, ngay cả sinh cơ của chúng ta cũng sẽ bị thiêu đốt, cháy mòn theo năm tháng!"
Một vị trưởng lão khác hừ lạnh, đôi mắt sâu tựa vực thẳm:
*"Hắn có thể đơn thân độc mã quật khởi trong thiên địa, tất nhiên không phải hạng tầm thường. Nhưng tộc trưởng đã hứa ban cho chúng ta thứ đan dược kia, không biết có thật không?"
*
Kẻ cuối cùng lau đi vết máu bên khóe môi, giọng khàn khàn cất lên:
*"Hừ, chúng ta đã dốc sức tương trợ ngài ấy đến nước này. Chỉ là ba viên đan dược bát phẩm, chẳng lẽ ngài ấy lại tiếc với chúng ta sao?"
*
Không gian trong đại điện chìm vào tĩnh mịch tuyệt đối. Trên cao, lôi quang tím sẫm uốn lượn giữa hư không, từng tia chớp xẹt qua tựa như dấu hiệu của thiên phạt giáng lâm, báo trước một biến cố kinh thiên động địa sắp sửa bùng nổ.
Bên trong đại điện, khí tức trầm lắng đến mức nghẹt thở. Ba vị trưởng lão vẫn ngồi bệt trên nền đá lạnh lẽo, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở rối loạn. Chấn động linh hồn vừa rồi vẫn còn lưu lại tàn dư, khiến bọn họ khó lòng phục hồi trong chốc lát.
Bên ngoài, thiên địa biến sắc, gió lốc gào thét, cuốn theo từng luồng tử lôi dữ dội. Từng đạo sấm sét như long xà quẫy động, soi rọi nền trời u ám, tạo thành một cảnh tượng tà dị đầy áp bức.
Đột nhiên, một luồng khí tức cường đại từ phương xa tràn tới, uy thế khủng khiếp như thiên uy hàng lâm, khiến không gian rung động, hư không thoáng chốc trở nên nặng nề như bị áp chế.
Ba vị trưởng lão đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt co rút, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bất an mãnh liệt.
Giữa đại điện, từng bước chân chậm rãi vang lên.
Một bóng người xuất hiện, khoác trường bào đen tuyền tựa như vực sâu vô tận, từng đường vân ám kim trên vạt áo ẩn hiện sát khí mờ mịt. Mái tóc bạc dài xõa, tùy ý tung bay theo từng luồng khí lưu, đôi mắt thâm thúy tựa hàn băng vạn năm, lạnh lẽo đến mức khiến linh hồn người đối diện cũng phải run rẩy.
*"Tây ngục bị xâm phạm"
*
Thanh âm trầm thấp như xuyên qua thiên địa, mang theo một uy áp không thể kháng cự, khiến ba vị trưởng lão thoáng chốc cảm thấy máu huyết trong người như đông cứng lại...
Lời nói này như một lưỡi dao lạnh lẽo cắt ngang bầu không khí nặng nề. Tây Ngục chính là nơi phong ấn kẻ đó. Nếu nơi đó có biến động, vậy chẳng phải...