“Nhưng xin công chúa nghĩ thử xem, thần chỉ là một nữ tặc nơi giang hồ, nào quen biết gì người trong triều, sao Từ đại nhân lại kể tội thần rõ ràng như vậy? Tất cả là vì chính hắn mới là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện!”
Nàng ôm bụng, giọng nói thều thào đứt quãng, nhưng từng chữ đều vang lên dõng dạc, rồi tung ra một cú đánh cuối cùng:
“Không chỉ vậy, thần còn muốn chỉ ra—
“Từ Mục Lý, hắn đã sát hại chính phụ thân mình!”
“Nữ Tố!”
Tiếng này bị Từ Mục Lý gầm lên cắt ngang:
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Sao ngươi dám bôi nhọ thanh danh của ta?! Ngươi có biết những lời đó sẽ khiến ta vạn kiếp bất phục không? Đây chính là điều ngươi muốn thấy sao? Ngươi đang tự cắt đứt đường lui của chính mình đấy!”
Hắn đang ám chỉ Nữ Tố, bảo nàng nhận tội trước, dù vào ngục, vẫn còn cơ hội đổi trắng thay đen.
“Từ lang, lời chàng nói vẫn ngọt như vậy.”
Nữ Tố ngây dại nhìn vào mắt hắn, từng chữ từng lời:
“Nhưng giờ đây, ta chỉ muốn chàng giữ lời hứa.”
“Sinh cùng giường, c.h.ế.t cùng mộ, đó là điều chàng đã hứa với ta mà.”
Từ Mục Lý tức đến phát điên.
Hắn dậm chân:
Hồng Trần Vô Định
"Trong đầu ngươi chẳng lẽ chỉ chứa được những thứ này thôi sao? Nữ Tố, tỉnh táo lại đi, ngươi nhìn không rõ tình thế sao?"
Thật nực cười thay.
Hắn lợi dụng nữ nhân, hắn xem nhẹ nữ nhân, hắn khinh thường nữ nhân.
Và rồi, cuối cùng, hắn cũng sẽ bại bởi tay nữ nhân.
Từ Mục Lý tức giận đến mức suýt nữa lao đến bổ thêm một đao, chỉ là bị thị vệ bên công chúa giữ chặt, đến nhúc nhích cũng không thể.
Triều đại này trị quốc bằng chữ "hiếu".
Tất cả mọi người đều hiểu, nếu tội danh ấy mà bị xác thực, thì dù có băm thành nghìn mảnh, Từ Mục Lý cũng không thoát nổi một đao.
Nhưng cha của Từ Mục Lý, Từ Thượng thư, quả thật là bị chính đứa con trai này hại chết!
Năm Từ Mục Lý mười sáu tuổi, đỗ khoa cử, danh vang thiên hạ trong yến tiệc Tứ Môn.
Chuyện này lừa được người ngoài, nói nào là "lãng tử hồi đầu", "bỗng nhiên khai ngộ", nhưng lại không lừa được chính cha ruột của hắn.
Từ phụ vốn là người đọc sách.
Ông có thể cổ hủ, yếu đuối, không phải một vị quan tốt.
Nhưng ông quý trọng nhất là thanh danh.
Sau khi biết con mình làm ra chuyện mà kẻ đọc sách khinh bỉ nhất, ông suýt nữa tức chết, lập tức muốn dâng thư cáo trạng lên hoàng đế.
Nhưng lại bị con trai lấy cái c.h.ế.t ra uy hiếp.
Khi cơn xúc động kia qua đi, Từ phụ lại bắt đầu lo trước lo sau.
Ông nghĩ quá nhiều, sợ quá nhiều, ngày ngày sống trong lo âu bất an.
Cho đến năm sau, Từ Mục Lý lại đoạt lấy công lao của Liễu Chi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ phụ lập tức sợ đến mức ngất đi:
"Đứa nghiệt chủng này... Nó muốn cả chín đời nhà họ Từ phải chôn theo nó sao!"
Khi tỉnh lại, thì hôn ước giữa hai nhà đã định.
Cục diện không thể cứu vãn.
Kỷ Ngọc Tư kéo đến tận cửa, muốn đòi công bằng, nàng ta lời lẽ kịch liệt:
"… Các người thật sự quá đáng. Con trai ông đã đoạt lấy thân thể ta, hiện tại trong bụng ta còn mang cốt nhục của hắn, thế mà ông lại hứa hôn hắn với người khác, là vì chê nhà ta sa sút, không người chống lưng phải không?”
“Ta không phải là bùn đất để mặc các người nhào nặn. Từ đại nhân, hôm nay ta nói rõ ở đây, bài thi Trạng nguyên của Từ Mục Lý là ta viết giùm hắn. Nếu ông dám để nữ nhân khác bước vào cửa Từ gia, thì ta lập tức đi đánh trống kêu oan.”
“Nhà các người là muốn phú quý, muốn đứa cháu này, hay là muốn đoàn tụ ở âm phủ, Từ đại nhân tự mình suy nghĩ cho kỹ đi!"
Từ phụ lại suýt nữa ngất đi.
Ông bấm mạnh vào nhân trung, lập tức gọi Từ Mục Lý vào thư phòng.
Ngày hôm đó, hai người đã nói những gì, không còn ai biết rõ.
Chỉ biết rằng đêm đó, Từ phụ đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử.
Kỷ Ngọc Tư vẫn luôn cho rằng là A tỷ của ta giở trò hãm hại, từ đó hai người kết thành thù oán.
Nàng ta vốn đã mang tiếng xấu, chỉ đành cắn răng làm thiếp.
Lại vì trong lòng có phần áy náy với cái c.h.ế.t của Từ phụ, nên đối với Từ Mục Lý gần như điều gì cũng thuận theo.
Giờ đây chân tướng đã sáng tỏ.
Nữ Tố khẽ chớp mắt:
"Từ lang, chàng xem, thiếp yêu chàng biết nhường nào. Kỷ thị có chút nghi ngờ, thiếp liền dẫn nàng ta đi đấu với Ân Nhược Khỉ, hai bên đều tổn hại, còn chàng thì sạch sẽ như tờ giấy trắng. Thế chẳng phải là tốt cho chàng sao?"
Từ Mục Lý ra sức vùng vẫy, gần như gào lên:
"Vu khống! Đây là vu khống! Chỉ bằng cái miệng của ngươi, vu vạ một câu, thì có thể định tội ta sao?”
“Bổn quan là quan viên trong nội các do chính hoàng thượng phong, các ngươi không tin ta, lại đi tin lời một nữ tặc? Vậy còn thiên lý, còn vương pháp nữa không?!"
Nữ Tố bình tĩnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười:
"Ai nói là không có bằng chứng?"
"Từ lang, chẳng phải ta chê gì chàng, mà thủ đoạn g.i.ế.c người của chàng thật quá vụng về, lại còn dùng thạch tín, lại đi mua tại hiệu thuốc, để lại cả ghi chép.”
"Nếu chẳng phải ta ra tay che đậy, động tay lên t.h.i t.h.ể phụ thân chàng, lại g.i.ế.c luôn lão chưởng quầy tiệm thuốc ấy, thì chàng đã sớm đền mạng từ ngày ấy rồi, còn đâu có vinh hiển hôm nay."
Nàng bỗng nhớ ra gì đó, liền đưa tay che miệng, nụ cười càng lúc càng sâu, càng lạnh lẽo:
"Phải rồi, tờ ghi chép ấy, ta luôn mang theo bên mình, chưa từng rời nửa khắc."
"Từ lang, ta vì chàng mà hy sinh tất cả, đến hôm nay, chàng còn chưa hiểu, ai mới là người yêu chàng nhất sao?"
Dứt lời, Nữ Tố tháo chiếc túi nhỏ đeo ở cổ xuống.
Tháo ra, nghiêng nhẹ, một tờ giấy rơi xuống đất, mọi người đều thấy rõ rành rành.
Từ Mục Lý không thể nhịn được nữa: "Đủ rồi!"
Trưởng công chúa Triều Nguyệt khẽ ra hiệu, thị vệ liền cố ý thả lỏng tay, để Từ Mục Lý vùng ra.