Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 9



 

“Tôi xin được nói trước một điều nhé, ở cái chỗ này thì đầy rẫy những chiếc camera giám sát đấy, cô đã làm những gì thì đều đã được quay lại một cách rõ ràng đến từng ly từng tí một rồi, có muốn chối cãi cũng không thể nào nổi được đâu.”

“Tôi… tôi hoàn toàn không có làm mà!”

Câu nói đầu tiên của cô ta còn có chút gì đó ngập ngừng và do dự, thế nhưng ngay sau đó thì giọng điệu của cô ta lại trở nên vô cùng dứt khoát:

“Tôi hoàn toàn không hiểu được ý của lãnh đạo là gì cả, thế nhưng chuyện này tuyệt đối không hề có liên quan gì đến tôi hết, đó chính là lỗi của hệ thống mà thôi!”

“Nếu như chị không hề có bất kỳ bằng chứng nào trong tay thì xin chị đừng có mà vu oan cho tôi! Tôi cũng có giới hạn chịu đựng của riêng mình đấy nhé!”

“Đúng vậy đó Thiến Văn à, chúng tôi cũng đều có giới hạn chịu đựng của mình cả.”

Nhận thấy cô ta tỏ ra vô cùng “kiên cường”, Ôn Minh lại ngay lập tức lên tiếng hùa theo.

Tôi nhìn hai con người đang tỏ ra cứng đầu và lì lợm một cách không hề biết điều này, rồi khẽ nở một nụ cười nhạt nhẽo, sau đó bắt đầu cho trích xuất lại toàn bộ dữ liệu từ camera giám sát.

Có điều là có vẻ như lần trước đã bị tôi dọa cho một phen quá sợ hãi rồi, nên lần này Vương Thiến Văn đã tỏ ra thông minh hơn hẳn so với trước đây.

Tôi cho mở liên tiếp mấy đoạn video khác nhau, và thoạt nhìn qua thì quả thực là không hề có bất kỳ điều gì khả nghi cả.

Thế nhưng cái lịch trình sinh hoạt đều đặn như được vắt ra từ một khuôn của cô ta lại khiến cho tôi không thể nào nhịn được mà phải nheo cả hai mắt lại.

Còn chưa đến 10 giờ tối mà cô ta đã nhanh chóng chui ngay vào trong phòng nghỉ dành cho nhân viên rồi ngủ một mạch thẳng cẳng.

Tôi chỉ liếc nhanh nhìn sang hai người đang đứng ở bên cạnh, khóe miệng của tôi khẽ cong lên thành một nụ cười không hề có chút hơi ấm nào cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khụ khụ khụ!

Ôn Minh ngay lập tức thay đổi giọng điệu của mình:

“Này Thiến Văn, cái điểm này thì đúng là em đã làm sai thật rồi đấy.”

“Em là người trực ca đêm mà mới có 10 giờ tối đã đi ngủ rồi thì làm sao mà được cơ chứ?

Lần sau thì không được phép tái diễn như thế này nữa đâu đấy nhé.”

“Dạ vâng ạ.”

Chỉ vài câu nói qua loa cho xong chuyện, gương mặt của tôi vẫn lạnh tanh rồi tiếp tục cho tua nhanh đoạn camera giám sát.

Ôn Minh nhận thấy vậy liền bật ra một tiếng cười khẩy đầy vẻ chế giễu:

“Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Nếu có tua thêm nữa thì cũng toàn là những cảnh quay vào ban ngày mà thôi, trong tuần này thì Thiến Văn là người trực ca đêm, cho nên dù cô có cố gắng nhìn theo kiểu gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào mà đào đâu ra được bất kỳ bằng chứng nào đâu!”

“Hay là chính cô cũng đã biết rõ rằng mình đang cố tình vu oan cho người khác rồi, thế nhưng vì cái tính mặt dày của mình nên mới không chịu thừa nhận sai lầm phải không?”

“Cô bớt cái trò tự mình làm màu mè đi thì hơn, sự thật thì đã rõ rành rành ra đó rồi, Thiến Văn đã không làm thì chính là không làm, cô có muốn chối cãi cũng không thể nào được đâu!”

“Ồ? Vậy thật sao?”

Tôi bị cái giọng điệu tự tin đến mức ghê tởm của anh ta làm cho cảm thấy vô cùng khó chịu, liền nhướng mày lên rồi cho tua ngược đoạn video lại một ngày trước đó, sau đó chỉ thẳng tay vào màn hình hiển thị:

“Ca giao ban là vào lúc 6 giờ chiều, vậy mà cái m.ô.n.g còn chưa kịp chạm nóng ghế thì đã vội vàng lôi hệ thống ra để mà chỉnh lại trạng thái phòng rồi.