“Cô có biết là mình đang làm cái trò gì không hả?”
“Tôi cùng với anh Ôn đã phải bỏ công truy tìm nguyên nhân suốt bốn ngày liền, thậm chí còn đã từng nghĩ rằng là do hệ thống của chúng ta có lỗi. Cuối cùng thì lại hóa ra là do chính cô đã cố tình chặn hết tất cả các cuộc gọi đến từ phòng của khách hàng!”
“Trong đầu của cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy hả? Cô có biết được rằng hậu quả của việc này nó nghiêm trọng đến mức nào hay không?”
“Cô làm đau tôi rồi đấy!”
Cô ta cố gắng giãy giụa thoát ra, đôi mắt đã hoe đỏ lên như sắp sửa bật khóc đến nơi, rồi vừa thổi thổi vào cổ tay của mình vừa nặn ra một vẻ mặt oan ức đến tận trời xanh:
“Tôi có làm bất cứ điều gì đâu mà anh lại mắng tôi thậm tệ như vậy!”
“Tôi đâu có cố tình chặn cuộc gọi của bất kỳ ai đâu!”
“Tôi chỉ là cảm thấy cái ống nghe điện thoại nó hơi bị dơ một chút nên mới cầm lên để lau qua loa thôi mà. Anh có cần phải làm gì mà dữ dằn đến thế không, anh đang muốn vu oan cho tôi đấy à?”
Vu oan ư?
Nhận thấy mấy nhân viên khác cũng đã bắt đầu xúm lại để hóng chuyện, tôi dứt khoát ném cho cô ta một cái “dao gọt hoa quả” bằng lời nói:
“Cô nói rằng tôi đang vu khống cho cô, rằng cô chỉ đang lau chùi cái ống nghe điện thoại có đúng không?”
“Vậy thì xin phép được hỏi cô: giấy lau của cô đâu? Khăn lau của cô đâu? Hay là miếng giẻ lau của cô đâu rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trên tay của cô rõ ràng là trống trơn không hề có bất cứ thứ gì cả, vậy thì cô định lau bằng kiểu gì đây? Hay là cô định lau theo kiểu... thổi hơi vào rồi dùng chính tay áo của mình để chùi đi? Nếu như đúng là như vậy thì quả thực là tôi đã hiểu lầm cô rồi, thành thật xin lỗi cô nhé, đúng là một vị tiên nữ hàng thật giá thật rồi!”
“Cô!”
Cô ta nghẹn họng lại không nói nên lời, đôi mắt đỏ lừ lên rồi trừng trừng nhìn tôi, rõ ràng là do không thể nào cãi lại được nữa nên đã chuyển sang sử dụng chiêu thức kinh điển: im lặng rồi rưng rưng nước mắt.
Đôi môi mím chặt lại, ánh mắt thì long lanh ngấn lệ, cô ta ngồi thút thít ở một góc như thể tôi vừa mới làm một điều gì đó gây tổn thương cho cả nhân loại này vậy.
Mấy người đồng nghiệp đứng xem ở xung quanh thấy tôi thì đang nghiêm mặt lại còn cô nàng kia thì lại tỏ ra yếu ớt như một đóa hoa trong cơn mưa, liền bắt đầu lên tiếng cố gắng can ngăn:
“Có khi nào đây chỉ là một sự hiểu nhầm thôi mà…”
“Ai mà lại chẳng từng có lúc mắc phải lỗi lầm chứ…”
Tôi quét nhanh ánh mắt của mình một vòng, cái nhìn lạnh lẽo đến mức làm cho mấy cái ý định tốt bụng kia phải teo tóp lại như những con cá khô.
Rồi tôi quay lại nhìn về phía cô nàng "mỹ nhân ngốc nghếch" kia, khẽ nhếch mép lên thành một nụ cười đầy vẻ mỉa mai:
“Cô tưởng rằng mình đang ở trong một cuốn truyện ngôn tình lãng mạn nào đó đấy hả?”
“Trước khi cô định diễn cái vai “bạch liên hoa ngây thơ vô tội” này, thì cô có thể làm ơn ngước mắt lên nhìn cái trần nhà một chút giùm tôi được không?”
“Ngay ở trên đầu của cô hiện đang có đến ba cái camera giám sát đấy. Một trong số đó còn đang chiếu thẳng vào ngay khu vực quầy lễ tân này nữa kìa.”
“Cô đã làm những hành động gì, nó đều có thể quay lại một cách rõ ràng đến từng chi tiết. Hoàn toàn không có một ai rảnh rỗi thời gian đến mức phải đi vu khống cho cô cả đâu.”