Cô Nàng Lễ Tân Ngốc Nghếch Của Tôi

Chương 19



 

Khi mà tôi nghe được cái vụ việc này, thì cũng chính là vào cái lúc mà mọi chuyện gần như là đã kết thúc cả rồi.

Kẻ nào phải nhận thư đòi kiện của luật sư thì cũng đã nhận rồi, người nào phải bị truy cứu trách nhiệm thì cũng đã bị rồi, cả Vương Thiến Văn lẫn Ôn Minh thì cũng đều đã bị xử lý một cách thích đáng cả rồi.

Tôi còn nghe nói rằng cô ta thậm chí còn phải vào trong đồn công an để mà ngồi mấy hôm nữa cơ đấy.

Tôi nghe được những điều đó mà cũng chỉ biết cảm khái một câu rằng: “Đúng là nghiệp thì nó quật không bao giờ trượt phát nào cả mà.”

Nghĩ đến đây thì tôi bỗng dưng lại cảm thấy chẳng còn có gì là thú vị nữa cả.

Đặc biệt là vào khi mà chỉ không lâu sau đó, tôi lại bất ngờ nhận được một cuộc gọi điện thoại từ một người đồng nghiệp cũ ở cái khách sạn cũ trước đây, giọng nói của người đó nghe đầy vẻ ai oán và não nề, rồi cứ luôn miệng than thở rằng mình rất nhớ những ngày tháng mà tôi còn ở đó để mà nghiêm khắc quản lý mọi người.

“Đến bây giờ thì em mới biết được một điều rằng, không phải bất kỳ ai tỏ ra nghiêm khắc với mình thì cũng đều là người xấu cả đâu chị ạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Người đó lại tiếp tục cảm thán rằng: “Tất cả mọi người ở đây đều nói rằng cái hồi mà chị còn làm việc ở đây chính là khoảng thời gian tốt nhất đấy. Này chị Lê ơi, liệu chị có bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ quay trở về đây làm việc hay không ạ? Tất cả bọn em nhất định sẽ hết lòng ủng hộ cho chị mà.”

“Không đâu em ạ.”

Tôi vừa dùng tay để xoắn nhẹ mái tóc của mình lại vừa thản nhiên đáp lời rằng: “Tôi hoàn toàn không cần đến cái đám cỏ lau chỉ biết gió thổi chiều nào thì lại ngả theo chiều nấy đó đứng ra để mà ủng hộ cho mình đâu.”

“Chỉ đến lúc mà có chuyện xảy ra rồi thì mới lại nhớ đến tôi, vậy thì tôi còn có lý do gì để mà phải quay trở lại vì mấy người các người nữa cơ chứ?”

“Tôi xin được tặng cho mấy người các người một câu này thôi: tự mình lo lấy cái thân của mình đi thì hơn.”

Nói xong những lời đó, tôi dứt khoát cúp ngay máy điện thoại, rồi xóa sạch đi mọi thông tin liên lạc, thậm chí còn chặn luôn cả nguyên một dây liên lạc nữa, cắt đứt một cách hoàn toàn với cái đám người và những ký ức không hề đáng nhớ đó.

Bởi vì chỉ có khi nào mà chúng ta tránh xa được những kẻ tệ hại và xấu xa, thì tương lai của chính mình mới có thể ngày càng trở nên sáng rực rỡ hơn được, có phải là như vậy không nào?

Kể từ sau cái ngày mà khách sạn chính thức đ.â.m đơn để khởi kiện cả Vương Thiến Văn lẫn Ôn Minh ra trước tòa án, thì tôi đã rất lâu rồi không còn được nhìn thấy bóng dáng của họ ở đâu nữa cả.

Chính vì thế mà khi tôi vô tình bắt gặp được hai người đó đang lén lút đi phát những tờ rơi ở trên phố, thì tôi đã thực sự phải sững người lại trong mất vài giây đồng hồ.