“Tôi xin được nói thẳng cho cô biết một điều này: Cô chính thức bị sa thải rồi đấy!”
“Lê Minh Nguyệt!!”
Nhận thấy tôi chẳng thèm buồn để ý đến mình mà lại chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào Vương Thiến Văn, Ôn Minh tức giận đến mức như muốn phát điê,n lên vậy.
Hắn ta hùng hổ bước tới, rồi không hề nể nang chút nào mà đẩy mạnh tôi một cái:
“Cô tưởng rằng mình là ai mà lại dám cả gan sa thải Vương Thiến Văn hả? Cô cũng chỉ là hạng người cầm cái lông gà mà lại cứ tưởng rằng đó là cờ lệnh thôi à?!”
“Tôi là ai ư? Tôi chính là bố của anh đấy!”
Không cần phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, tôi thẳng tay tặng cho anh ta một cái bạt tai đau điếng:
“Nếu như mẹ của anh không thể nào quản được anh nữa, thì cứ để cho tôi đây - chính là bố của anh, sẽ đứng ra để mà dạy dỗ cho anh nên người!”
“Là một vị phó quản lý của khách sạn này, nhiệm vụ của tôi chính là phải quản lý đội ngũ nhân viên, đồng thời cũng phải bảo vệ cho những quyền lợi chính đáng của khách sạn!”
“Vương Thiến Văn chỉ vì lợi ích cá nhân của mình mà đã không chỉ một lần cố tình phá hoại đi hình ảnh tốt đẹp của khách sạn, khiến cho danh tiếng của khách sạn chúng ta bị tụt dốc một cách không phanh!”
“Là một người quản lý, tôi hoàn toàn có nghĩa vụ phải đuổi cổ ngay những hạng nhân viên như thế này ra khỏi đây!”
“Tôi thấy cô đúng là bị ma ám rồi thì có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bị tôi tát cho một cái như trời giáng, Ôn Minh lại càng gào lên to hơn nữa:
“Thiến Văn thì cũng đã thừa nhận sai lầm của mình rồi, tại sao cô cứ phải cố chấp bám riết lấy cái chuyện này mà không chịu buông tha cho cô ấy là sao hả?!”
“Suốt cả ngày cứ oang oang cái mồm lên là vì lợi ích của khách sạn này nọ, tôi thấy cô đúng là đã bị tẩy não cho rồi, chỉ biết đứng về phe của giới tư bản mà lại hoàn toàn quên mất đi mình thực chất là ai rồi!”
“Chẳng lẽ cô lại tưởng rằng mấy ông sếp lớn trên kia sẽ coi cô ra cái thá gì chắc?”
“Này Lê Minh Nguyệt, cô thật đúng là một kẻ nực cười mà!”
“Này Ôn Minh, anh tốt nhất là nên từ chức đi thì hơn.”
Khi phải đối mặt với những tiếng gào thét gần như đã trở nên điên cuồng của anh ta, tôi lại chẳng hề có chút d.a.o động nào trong lòng, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười nữa là đằng khác:
“Nếu như trong đầu óc của anh chỉ toàn là những suy nghĩ vớ vẩn như thế, thì tôi thành thật khuyên anh tốt nhất là nên ở nhà mà ăn bám đi cho khỏe, chứ cũng chẳng cần phải đi làm làm gì cho nó thêm mệt mỏi ra nữa.”
“Anh hiểu biết về cái bản chất của công việc cũng như là trách nhiệm của một vị trí quản lý quả thực là quá ư nông cạn rồi, tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà nói thêm với anh nữa.”
“Tốt nhất là anh nên biết rõ ràng xem mình đang nói cái quái gì đi thì hơn.”
“Tôi tất nhiên là biết rất rõ mình đang nói cái gì rồi.”
Ôn Minh từ trước đến nay vốn dĩ đã luôn tỏ ra khinh thường những lời chất vấn của tôi.
Anh ta vắt một tay của mình lên trên vai của Vương Thiến Văn, rồi cái cằm thì lại hếch lên một cách đầy vẻ ngạo mạn như thể mình đang đứng ở trên tất cả mọi người vậy.
“Những gì tôi nói ra chính là chân lý bất di bất dịch của những người làm công ăn lương đấy.”