Trong mơ, tôi trở về mùa thu năm tôi mười bảy tuổi, khi bà ngoại vì bảo vệ tôi mà đã hy sinh.
Tôi lau nước mắt, ngồi dậy.
Giao diện điện thoại vẫn đang dừng ở hình ảnh phố xá trên Baidu Map.
Mùa hè năm 2015, bà ngoại đang cúi người, xem những người hàng xóm cũ chơi cờ tướng.
Đó là hình ảnh cuối cùng về bà mà tôi còn giữ được.
Bao nhiêu năm qua, bà hầu như không chụp lấy vài tấm ảnh.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, nước mắt lại lặng lẽ rơi lúc nào không hay.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống màn hình điện thoại, tôi đưa tay lau đi, nhưng lại cảm thấy có một lực kéo không thể cưỡng lại được, lôi tôi vào bên trong màn hình—
Tôi bừng tỉnh mở mắt.
Nhưng xung quanh không phải là căn hộ nhỏ của tôi ở năm 2023.
Là chiếc gối kiều mạch bà ngoại phơi nắng, chăn đệm thơm mùi xà phòng cũ, bộ đồ ngủ đã cũ kỹ dài ra…
Tôi mở bàn tay ra, mười ngón tay mịn màng sạch sẽ, không còn vết sẹo sâu do năm đó cầm d.a.o để lại.
Đây là… nhà của tôi và bà ngoại vào năm 2015.
Hạt Dẻ Rang Đường
Tiếng chuông báo thức vang lên leng keng.
Tôi nhìn thời gian.
Ngày 17 tháng 10 năm 2015.
Ngày bà ngoại qua đời…
Phải rất lâu sau tôi mới nhớ ra tắt báo thức, thì cửa phòng đã bị đẩy ra.
Bà ngoại đeo tạp dề, cười hiền hậu:
“Hôm nay bà làm bánh bao bò miến cho cháu đấy, mau dậy ăn đi.”
Ánh nắng xuyên qua rèm cửa mỏng manh, chiếu lên mái tóc bạc của bà.
Thấy tôi lặng thinh, bà bước vào, trước tiên lau tay lên tạp dề, rồi xoa đầu tôi:
“Sao thế? Muốn nán lại trên giường à?”
Lòng bàn tay bà ấm áp.
Tôi dang tay, ôm chặt lấy bà.
Nước mắt nhỏ từng giọt lặng lẽ, thấm vào chiếc tạp dề cũ kỹ đã sờn.
Bà ngoại ngẩn ra một chút, rồi nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Cháu gặp ác mộng à? Không sao đâu, mơ thì ngược lại với thực tế mà.”
Mơ thì ngược lại với thực tế, nhất định là vậy.
Tôi lau nước mắt, đi ăn sáng.
Những chiếc bánh bao bò miến còn nóng hổi, là hương vị quen thuộc trong ký ức.
“Tẩm ướp trong nhân bánh những gì vậy bà?” tôi hỏi.
Bà ngoại múc cho tôi bát cháo, nói: “Bò và miến băm nhỏ, thêm nước hành gừng, dầu gia vị, muối, nước tương, rồi thêm một chút tiêu trắng nữa.”
Thảo nào, nhiều năm sau, dù tôi đã thử đi thử lại trong bếp cũng không làm ra được hương vị ấy.
Thì ra… hương vị của bà ngoại chính là tiêu trắng.
Hơi nóng phả vào mắt, tôi lại muốn khóc.
Bà ngoại không hề hay biết, cầm thìa khuấy bát cháo trắng của tôi, cố gắng làm cho cháo nguội nhanh hơn.
“Chuyện là, hôm qua ủy ban khu phố phát vé xem phim đấy, tiếc là cháu không có ở nhà, không xem được.” Bà ngoại nói.
Tôi quay đầu nhìn bà, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đầu.
Trong không gian và thời gian này, tôi, cô nữ sinh trung học Khương Ngôn, rốt cuộc có thể làm gì để cứu sống bà ngoại?
Tôi từ từ nói: “Tối nay trường cháu có hoạt động hội chợ, bỏ buổi tự học tối rồi. Chúng ta cùng đi xem phim nhé, gặp nhau ở rạp được không?”
Bà ngoại cười: “Vậy thì tuyệt quá. Bảy giờ tối, bà sẽ đứng ở cửa rạp chờ cháu. Cháu muốn ăn bỏng ngô không? Bà làm sẵn rồi mang cho cháu rồi.”
Nhìn nụ cười của bà, tôi cũng cười theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác nghẹn ngào trong lòng dần dần tan đi.
Thời gian gần hết rồi, tôi vội vã nhét cái bánh bao cuối cùng vào miệng, nhanh chóng mang giày và ra khỏi nhà.
Bà ngoại thì thầm: “Ăn từ từ, không sao đâu, đừng vội nuốt nghẹn đấy.”
Khi sắp đóng cửa lại, tôi dừng lại, quay lại ôm lấy bà ngoại nhỏ bé.
“Bà ngoại, bà phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
Tiếng nhai bánh bao của tôi không rõ ràng, có lẽ bà không nghe rõ, chỉ cười và vỗ vai tôi.
“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn nhé.”
Tôi chạy vội xuống cầu thang, vừa rẽ qua góc tường thì va phải một người.
Tôi liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Cô ấy cười: “Chị Khương Ngôn, chị cũng dậy muộn à? Có muốn ngồi xe của bố em không?”
Tôi ngẩng đầu lên bất ngờ.
Cô ấy là cô gái ở tầng trên, tên Tư Giai.
Và phía sau cô ấy, người đàn ông ngồi ở ghế lái chính là kẻ đã giữ tôi lại trong nhà xe và cưỡng h.i.ế.p tôi.