Cô Ấy Mỏng Manh, Còn Tôi Phải Mạnh Mẽ Hộ Cả Hai Ư?

Chương 6



Anh vui mừng khôn xiết, âu yếm tôi mà hôn không ngừng.

“Thư Ý, anh sẽ luôn đối xử tốt với em, suốt đời tốt với em.”

Từ đó, anh không thể dừng lại được nữa. Tôi thường bị hành hạ đến tận nửa đêm mới ngủ, sáng ra chân còn không đứng vững.

Anh có rất nhiều chiêu trò, luôn nài nỉ tôi phối hợp với anh. Tôi không vui, quay mặt giận dỗi:

“Anh học những thứ này ở đâu ra thế?”

Anh cắn nhẹ vào tai tôi và dụ dỗ.

“Anh chỉ học trên mạng thôi, chưa bao giờ thực hành đâu, anh thề.”

Giờ đây, bàn tay anh lại trở nên nóng rực. Tôi chỉ thấy buồn cười và mỉa mai.

Chắc chắn anh đã hứa với An Tình sẽ không đụng chạm tôi nữa, vì vậy họ mới hợp sức làm giả giấy chứng nhận không thể quan hệ.

Nhưng giờ đây, ý nghĩa của việc này là gì?

Anh nghĩ rằng vì tờ giấy chưa trao cho tôi nên những lời hứa vẫn chưa có hiệu lực? Nên anh vẫn có thể thoải mái tiếp tục?

Tôi nhắm mắt lại, giọng lạnh lùng:

“Hiện tại không được, em thấy không khỏe.”

“Em vừa mới xong kỳ kinh mà?”

Anh đè lên và định hôn tôi.

“Em thấy buồn nôn.” Tôi nói.

Anh ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Em thấy buồn nôn.”

Tôi gạt tay anh ra và kéo chăn lại:

“Chắc là bị cảm lạnh chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điện thoại trên tủ đầu giường bỗng đổ chuông. Tiếng chuông lạ lẫm chưa từng nghe qua. Cơ thể anh rõ ràng trở nên căng thẳng, nhưng giọng điệu lại tỏ ra khó chịu.

“Ai lại gọi vào giờ này chứ!”

Anh nhìn điện thoại rồi nói:

“Thư ký gọi, chắc có việc gì đó, em ngủ trước đi, anh đi xử lý một chút.”

“Ừ.”

Anh cầm điện thoại bước ra ngoài và đi vào phòng làm việc.

Một phút sau, tôi rời giường, nhẹ nhàng bước tới đứng ngoài phòng làm việc.

Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên từ bên trong, đối đáp với người bên kia điện thoại:

“Anh không chạm vào cô ấy. Hiện giờ, tình cảm mà anh dành cho cô ấy là tình cảm gia đình.”

“Nếu làm quá rõ ràng thì không tốt, dù gì Thư Ý cũng là người vô tội, cô ấy không làm gì sai, cô ấy chỉ yêu anh.”

“Hai chúng ta vì tình yêu mà phải gánh chịu rất nhiều thứ.”

“Thôi được rồi, ngày mai anh sẽ tìm lý do để tách phòng ngủ. An Tình, đừng buồn, em thế này anh đau lòng lắm.”

 

Sáng hôm sau, Chu Mặc đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng. Bình thường anh không quan tâm nhiều đến việc nhà, thật hiếm khi thấy anh nhiệt tình như vậy.

“Thư Ý, hôm qua em nói không khỏe, bây giờ thấy khá hơn chưa?”

Tôi ngồi xuống:

“Ừ, đỡ rồi. Có lẽ là do lo chuẩn bị đám cưới mà mệt quá.”

Anh tỏ vẻ lo lắng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

“Thế này đi, từ tối nay anh sẽ ra ngủ ở phòng làm việc, như vậy em có thể nghỉ ngơi tốt hơn, em thấy sao?”

Tôi nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu lên nhìn anh, mỉm cười:

“Em thấy rất ổn.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com