“Lúc đó còn trẻ, cả hai đều bốc đồng, không ai chịu nhún nhường. Bây giờ nhìn lại, có lẽ những hiểu lầm và tổn thương trong thanh xuân mới là thực tại của cuộc đời.”
Người bạn thân Trình Tử Hòa gật đầu đồng ý:
“An Tình có thể vì cậu như vậy, đúng là yêu cậu rất sâu sắc. Nhưng đáng tiếc, hai người lại giải quyết hiểu lầm muộn một bước, ngay khi cậu vừa cầu hôn Thư Ý…”
Tôi đứng như hóa đá trong hành lang yên tĩnh, lòng lại buồn cười đến kỳ lạ.
Những lời này khiến tôi cảm giác như chính tôi là nguyên nhân cản trở cặp đôi này nối lại tình xưa.
Chu Mặc nhíu mày, khuôn mặt đẹp đẽ thường ngày cũng lộ ra vẻ phiền muộn.
“Dù sao thì, tôi và Thư Ý cũng có tình cảm với nhau suốt bốn năm qua. Đã hứa trước mặt mọi người sẽ cưới cô ấy, tôi sẽ không thất hứa.”
Trình Tử Hòa hỏi tiếp:
“Nhất định phải kết hôn sao?”
“Thư Ý khác với An Tình, cô ấy yếu đuối, bây giờ lại đang yêu tôi nhất. Chia tay đột ngột cô ấy không chịu nổi. Thêm nữa, cô ấy rất coi trọng thể diện, đột nhiên hủy bỏ hôn lễ sẽ làm cô ấy mất mặt.
Sau khi kết hôn, tôi sẽ dần dần xa lánh, để cô ấy từ từ rời xa tôi, rồi tìm cách để cô ấy tự nguyện đề nghị ly hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi và An Tình đã bàn bạc rồi, cách này sẽ ít gây tổn thương nhất cho cô ấy.”
“Vậy còn chuyện sau khi kết hôn của hai người thì sao…”
“Cậu nói chuyện đó à?”
Chu Mặc dập điếu thuốc.
“An Tình đã nhờ người làm giả một giấy chứng nhận sức khỏe, nói rằng trong một năm tới tôi không thể quan hệ.”
Mùa xuân rực rỡ, vạn vật đều tràn đầy sức sống.
Tôi bước đi dưới ánh nắng rực rỡ, nhưng trong lòng lại như chìm vào hố băng lạnh lẽo.
Tôi và Chu Mặc gặp nhau ở viện dưỡng lão của mẹ tôi, anh ấy theo đuổi tôi suốt một năm, và chúng tôi đã yêu nhau bốn năm.
Đầu năm nay, anh ấy cuối cùng đã thăng tiến trong sự nghiệp, trở thành CEO với mức lương năm trăm vạn.
Ba tháng trước, trong đám cưới của người bạn thân, anh ấy đã giành được bó hoa cưới và quỳ gối cầu hôn tôi trước mặt mọi người.
Hòa vào tiếng reo hò của mọi người, tôi đã gật đầu đồng ý trong nước mắt.
Lúc này, khi nhìn những gương mặt vui vẻ qua lại, tôi chợt thấy mình hoang mang. Tôi bất chợt nghi ngờ về sự thật của thế giới này.
Rõ ràng là những điều quen thuộc, những người quen thuộc, tại sao chỉ trong một thoáng…