Anh rủ mắt xuống nhìn cô, không nhịn được đưa tay lên chạm vào mặt cô.
Khóe miệng nhếch lên cười.
Ngay sau đó, Trương Lục Nhượng mở miệng.
Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, mang theo sự kiềm chế.
“Không phải đã nói rồi, đừng trêu chọc tôi.”
Tô Tại Tại chột dạ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh.
Một giây tiếp theo, Trương Lục Nhượng nâng cằm cô lên.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô.
Tô Tại Tại nghe thấy tiếng cười của anh.
Cô còn chưa kịp đáp lại tiếng cười của anh, thì đã nghe thấy Trương Lục Nhượng tiếp tục nói: “Lần này nhắm mắt lại.”
******
Trên đường trở về, Tô Tại Tại im lặng suốt quãng đường.
Trương Lục Nhượng đứng bên cạnh cô, tâm trạng dường như đặc biệt tốt.
Tô Tại Tại không nhìn anh cũng có thể cảm nhận được niềm vui truyền từ người anh.
Đi tới trước tòa nhà, Tô Tại Tại nhanh chóng chào tạm biệt anh, đi lên lầu.
Để ý thấy bố mẹ đang xem TV trong phòng khách, cô chột dạ lên tiếng chào rồi quay vào phòng.
Tô Tại Tại ngồi thẳng xuống tấm thảm cạnh giường, ôm một con búp bê cạnh tủ đầu giường.
Cô sững người một lúc, rồi chạm vào môi cười ngây ngô.
Nhưng Tô Tại Tại có hơi không thể hiểu được, tại sao đột nhiên lại ——
Phóng túng trỗi dậy rồi. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN--- Cô do dự một chút, nhưng vẫn quyết định tìm Khương Giai tâm sự.
Tô Tại Tại: Hôm nay Trương Lục Nhượng đã hôn tớ.
Tô Tại Tại: Sau đó cậu ấy không hề xấu hổ mà …
Tô Tại Tại: Cậu cảm thấy khoa học không?
Khương Giai: À, chuyện bình thường…
Tô Tại Tại: Không phải, đó là Trương Lục Nhượng đó!
Tô Tại Tại: Tớ nghi ngờ cậu ấy bị thứ gì đó ám rồi…
Khương Giai: …
Khương Giai: Hôn lúc nào.
Tô Tại Tại: Vừa nãy.
Khương Giai: Vậy rất bình thường mà.
Khương Giai: Đêm tối không trăng không sao, ý loạn tình mê.
Khương Giai: Trương Lục Nhượng không nhịn được mà bộc lộ bản tính.
Tô Tại Tại: … Vậy ngày mai sẽ khôi phục nguyên dạng.
Nghĩ đến đây, Tô Tại Tại đột nhiên có chút luống cuống.
Cô lập tức thoát khỏi cửa sổ trò chuyện với Khương Giai, gửi cho Trương Lục Nhượng một tin nhắn.
—— Nhượng Nhượng, ngày mai còn hôn không?
Trương Lục Nhượng: “…”
****** - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN--- Trong khoảng thời gian chờ kết quả xét tuyển đại học này.
Trương Lục Nhượng đã đăng ký trường dạy lái xe, ngoài ra còn làm gia sư cho một học sinh trung học, dạy kèm môn toán.
Tô Tại Tại vốn dĩ cũng muốn học lái xe, nhưng chợt nhận ra mình cuối năm nay mới đủ mười tám tuổi.
Cô cuối cùng đã từ bỏ.
Tô Tại Tại thông qua sự giới thiệu của giáo viên luyện thi của cô, đi dạy địa lý cho một nữ sinh trung học sống gần đó.
Trong lúc nghỉ ngơi.
Cô chống cằm, nhìn cô bé đang trò chuyện với người đầu bên kia điện thoại với vẻ mặt thẹn thùng.
Tô Tại Tại đột nhiên có hứng thú, cô lấy điện thoại trong túi ra.
Nhân lúc người bên cạnh không chú ý, vội vàng chụp cho mình một tấm hình.
Cô trong bức hình, mang một vẻ mặt thẹn thùng giả tạo.
Tô Tại Tại gửi cho Trương Lục Nhượng, nhân tiện nhập một câu nói.
—— Nhượng Nhượng, tớ thật xấu hổ, tán gẫu với cậu ~
Trương Lục Nhượng trả lời rất nhanh.
—— Bình thường một chút.
“…” Được rồi.
******
Một ngày sau khi Trương Lục Nhượng hoàn thành xong bài thi lý thuyết lái xe, kết quả thi vào đại học của anh được công bố.
Kết quả của tỉnh B nhanh hơn tỉnh I.
Anh cũng không quá lo lắng, nhưng Tô Tại Tại thì cứ giục anh kiểm tra kết quả của mình.
Mẹ Trương cũng không ngừng gọi điện thoại tới.
Thấy Trương Lục Nhượng không có động tĩnh gì, Tô Tại Tại dứt khoát đi ra ngoài, lên đường đi đến nhà anh.
Bây giờ là giờ hành chính, Lâm Mậu không có ở nhà.
Cũng vì vậy, mà Tô Tại Tại không chút kiêng dè bấm chuông cửa nhà Trương Lục Nhượng.
Cô không nói trước với Trương Lục Nhượng, cho nên Trương Lục Nhượng ở trong nhà cũng không biết là Tô Tại Tại. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN--- Rất nhanh, giọng nói trầm thấp của anh truyền đến từ hệ thống vô tuyến: “Ai vậy?”
Tô Tại Tại không lên tiếng, bấm chuông cửa một lần nữa.
Lần này, người ở bên trong dường như đã đoán được.
Trương Lục Nhượng mở cửa ra, nhưng chỉ mở một nửa, giống như không có ý định cho cô vào.
Thấy vậy, Tô Tại Tại mở to mắt: “Cậu sẽ không cho tớ vào sao?”
Nhưng mà suy nghĩ lại thì hình như quả thật đều là như vậy, bên nhau được hai năm.
Nhưng cô chưa bao giờ bước chân vào cửa nhà của Trương Lục Nhượng.
Tương tự, anh cũng chưa bao giờ vào nhà cô.
“Không phải cậu của cậu không ở đây sao? Tớ đi vào một chút thì sao …” Tô Tại Tại chán nản nghi hoặc, “Cậu đừng ồn ào nữa, tớ muốn cùng xem kết quả thi tuyển sinh đại học với cậu.”
Trương Lục Nhượng không nói gì, đi tới tủ giày ở huyền quan.
Cầm chìa khóa lên, thay dép đi trong nhà rồi đi ra ngoài.
Sau khi đợi ngoài cửa nửa phút, Tô Tại Tại thật sự hơi tức giận.
Cô buộc mình phải bình tĩnh lại, thấy anh bước ra, thì nhàn nhạt nói: “Cậu vào đi, tớ tự về.”
Cảm nhận được cảm xúc của cô, nhưng Trương Lục Nhượng vẫn không nhượng bộ.
Anh hạ thấp giọng, giáo dục nói: “Tô Tại Tại, không được một mình vào nhà con trai.”
Tô Tại Tại hoàn toàn không hiểu nổi mạch não của anh, tức giận nói: “Cậu cũng vậy sao?!”
“Tôi cũng vậy.” Trương Lục Nhượng nghiêm túc nói.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, cơn tức giận của Tô Tại Tại nhất thời biến mất.
Trương Lục Nhượng đi tới nắm tay cô, cô cũng không hất tay ra.
Hai người đứng ở trước cửa. - ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN--- Tô Tại Tại thỏa hiệp, nói: “Vậy cậu trở về kiểm tra đi, tớ chờ ở đây.”
Trương Lục Nhượng cong môi, vén những sợi tóc trên má cô ra sau tai.
“Đã kiểm tra rồi.”
“… Khi nào?”
“Năm phút trước, đã gửi WeChat cho cậu.”
Tô Tại Tại sững sờ một lúc, vội vàng lấy điện thoại trong túi ra.
Kiếm tin nhắn anh vừa gửi.
—— 694
Cô còn chưa kịp phản ứng, do dự hỏi: “Cho nên là tốt hay không tốt?”
Trương Lục Nhượng trấn an xoa đầu cô.
“Vô cùng tốt.”
Tô Tại Tại thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bật cười, ngẩng đầu hôn lên cằm anh.
“Cậu xem, ai có thể tin được.”
“Cậu đã từng là một người mà môn tiếng Anh chỉ có thể thi được 30 điểm.”