Đôi mắt sáng ngời luôn ánh lên tia tinh nghịch, khi cười còn lộ lúm đồng tiền.
Sự rạng rỡ ấy khiến tôi không thể cưỡng lại.
Dần dần, chúng tôi thân thiết hơn chút ít.
Cậu thường lén nhét mấy món ăn vặt vào ngăn bàn tôi.
Trong giờ học cậu chống cằm nhìn tôi vô cùng thoải mái.
Khi bạn bè trêu chọc hai đứa, cậu chỉ cười và không phản ứng gì.
Có lần tự học, cậu ấy đưa cho tôi một mẩu giấy nhỏ:
“Cậu thích kiểu con trai nào?”
Tôi trả lời:
“Sao tự nhiên hỏi chuyện đó?”
“Tự học chán quá, tán gẫu chút đi. Cậu nói đi, tớ muốn biết.”
Lúc đó tim tôi đập thình thịch không ngừng.
Tôi nhận thấy hành động gần đây của Tưởng Trì nhưng không dám chắc…
Tôi đáp mơ hồ:
“Không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần tốt với tớ là được.”
“Chỉ vậy thôi à?” Cậu ngạc nhiên.
“Ừm.”
“Vậy cậu có thích kiểu như tớ không?”
Tôi không ngờ cậu thẳng thắn hỏi vậy, tim tôi như ngừng thở chốc lát.
Thấy tôi không viết gì, cậu đưa giấy khác:
“Thôi được rồi, không thích thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
Tôi nhìn qua lại tờ giấy với cậu ấy.
Cậu nhún vai bất lực, quay đầu nằm bò lên bàn nghịch bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trông như chú cún con bị thương.
Tôi chợt mềm lòng, trả lời:
“Cậu như vậy thật tốt, tớ… sẽ thích.”
Cậu ấy cười rạng rỡ cả buổi tự học hôm đó.
Tôi nghĩ rằng từ lần đó cậu sẽ có biểu hiện rõ hơn.
Hỏi vậy có nghĩa là có chút tình cảm chứ?
Nhưng một tuần trôi qua không có tiến triển.
Cho đến lần tự học khác, cậu truyền cho tôi giấy:
“Nếu cậu thích một người, cậu sẽ chủ động tỏ tình chứ?”
Tôi thành thật:
“Tớ không biết.”
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng chủ động tỏ tình ai bao giờ.
“Vì sao cậu không dám tỏ tình?”
Tôi suy nghĩ nghiêm túc:
“Sợ bị từ chối.”
“Vậy nếu cậu chắc chắn người đó cũng thích cậu thì sao, cậu có dám không?”
Tôi không biết câu hỏi của Tưởng Trì có phải thăm dò không,
nhưng nó thực sự làm gợn lên từng làn sóng trong trái tim tôi vốn yên bình.
Cảm giác mà cậu ấy mang lại, không phải là thích tôi sao…?
Tôi nuốt nước bọt đầy căng thẳng: “Ví dụ… là ai cơ?” Tôi vẫn chưa dám trả lời thẳng thắn.
“Là tớ.”
Một câu nói như tiếng sét ngang tai, khiến những gợn sóng trong lòng lập tức biến thành cơn sóng thần cuộn trào. Cảm giác như một ngọn triều lớn lao đổ ập vào lồng n.g.ự.c tôi, làm hơi thở trở nên hỗn loạn.
Cậu ấy nằm bò trên bàn nhìn tôi, như chờ đợi câu trả lời.
Không gian lớp học không hề yên ắng, tiếng quạt trần cọt kẹt vọng lên đều đều. Tôi bỗng nóng bừng lên đầu óc, nói ra lời tỏ tình đầu tiên trong đời: “Tưởng Trì, tớ thích cậu.”
Tôi cũng chẳng rõ lúc ấy đã gọi là hai đứa mình ở bên nhau hay chưa. Cậu ấy vẫn tiếp tục nhét đồ ăn vặt vào tay tôi, trò chuyện cùng tôi. Chẳng có thêm điều gì khác nữa.
Như thể chuyện hôm đó chưa từng xảy ra. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ: yêu đương chắc là thế thôi. Chỉ cần hai người thổ lộ tình cảm cho nhau là đủ.