Cố Doãn Chân mới đây còn đang bận rộn ký hợp đồng với khách hàng, chỉ nửa giờ sau đã được mời đến Câu lạc bộ Sands.
Phòng bao sang trọng, trang trí xa hoa.
Hà Dần Khôn cho lui hết người, trong phòng chỉ còn lại hai phần trà chiều.
Tiệm Hạ Ký – cửa hàng bánh ngọt mà cô thường xuyên ghé qua nhất.
Bốn năm trôi qua, sở thích ăn uống của cô vẫn chẳng thay đổi.
Nhưng người thì đã khác.
Trước kia, vào lúc này cô sẽ khách sáo tiến đến bên cạnh ông, cung kính rót trà.
Xét về khả năng quan sát sắc mặt, trong hàng trăm nhân viên chia bài ở câu lạc bộ, cô là người xuất sắc nhất.
Đó chính là lý do năm xưa, Tam gia Hà đặc biệt để mắt đến Cố Doãn Chân.
Nhưng bây giờ, thời thế đã khác.
Muốn gặp Thế tử nhà họ Chu, phải mời Cố tiểu thư đến uống trà ôn chuyện trước.
Lăn lộn không tệ.
Cũng khá có tiền đồ.
Trong khi Hà Dần Khôn mải suy nghĩ, Cố Doãn Chân ngồi trên sofa lên tiếng phá tan sự im lặng:
“Ơn tri ngộ năm xưa của Tam gia, tôi khắc cốt ghi tâm.
Có điều kiện gì, cứ nói thẳng.”
Cô tưởng rằng hôm nay ông tìm đến để “đòi nợ”.
Nhưng thực ra là hiểu lầm.
Hà Dần Khôn nghe vậy chỉ cười, nói: “Không vội, đợi quý khách đến, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”
Lời vừa dứt, điện thoại dưới lầu vang lên.
Xe của Thế tử nhà họ Chu chỉ còn cách câu lạc bộ năm cây số.
Hà Dần Khôn không cố ý che giấu, Cố Doãn Chân nghe rõ toàn bộ nội dung cuộc gọi.
Hóa ra, mục đích chính không phải vì cô.
Hiểu được điều này, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi:
“Tam gia sắp có khách, tôi không tiện quấy rầy, xin cáo từ trước.”
Hà Dần Khôn giơ tay, ra hiệu cô không cần vội.
“Cứ xem như làm người trung gian.
Chỉ cần bàn xong vụ làm ăn này, ơn tri ngộ cô nhắc đến sẽ xem như hai bên không ai nợ ai.”
Nói đến đây, Cố Doãn Chân không còn đường từ chối.
Cô nói rõ một điều:
“Về chuyện làm ăn, tôi không rành, có thể sẽ không giúp được gì.
Huống hồ, vị trí của tôi trong lòng Chu Thời Tự không quan trọng như Tam gia nghĩ.”
Ý cô là, giữ cô lại cũng chẳng ích gì.
Hà Dần Khôn nghe xong không đáp, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cửa.
Có ích hay không, còn phải thử mới biết.
Mười phút sau, bữa tiệc được thay thế bằng một bàn *xanh hình bán nguyệt.
Cố Doãn Chân quá quen thuộc với nó.
Cô nhíu mày quay đầu lại, vừa định nói gì thì cánh cửa kín bưng bị một nhóm người đẩy mở.
Đi đầu là hai vệ sĩ.
Tiếp đó, Chu Thời Tự trong bộ áo khoác đen xuất hiện trước tầm mắt.
Người đàn ông cao lớn sải bước từ cuối hành lang đến, ánh sáng bạc chiếu trên đỉnh đầu, làm nổi bật gương mặt góc cạnh mang theo vẻ lạnh lùng.
Có vẻ tâm trạng không tốt.
Vì cô?
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, giọng nói lười biếng quen thuộc chậm rãi vang lên:
“Tam gia đối xử với người của tôi thật chu đáo, thể diện này quả là lớn.”
Ám chỉ giữa ban ngày ban mặt mà dám bắt người ngay trước mũi anh.
“Đúng là sơ suất, thủ hạ làm việc không chu toàn, lẽ ra phải báo trước với Chu tổng.”
Hà Dần Khôn từ tốn đứng dậy, nét mặt mang ý cười, làm động tác mời với anh.
Vị trí chính giữa đã được chừa sẵn, ý bảo Thế tử ngồi chủ tọa.
Đúng lúc này, Cố Doãn Chân lên tiếng:
“Hai vị đều là nhân vật tôn quý, nếu đã là 21 điểm, chi bằng để người nhàn rỗi như tôi tạm thời làm *quan bài.”
Chỉ cách vài bước, ánh mắt Chu Thời Tự yên lặng rơi trên gương mặt cô.
Vậy hiện tại, Cố tiểu thư đang đóng vai trò gì?
Người môi giới?
Chu Thời Tự nghe vậy khẽ cười, thong thả cởi áo khoác ném cho vệ sĩ, vẻ mặt điềm nhiên ngồi xuống.
Muốn bán nhân tình?
Vậy thì chiều cô, xem như cùng cô chơi một ván.
Cố Doãn Chân thầm than bất lực.
Biết rõ đã bị hiểu lầm, nhưng bây giờ không phải lúc để giải thích.
Một màn này rơi vào mắt Hà Dần Khôn, lại có cách hiểu khác.
Thiên phú của cô gái nhỏ trên bàn bài, ông từng chứng kiến vô số lần.
Chỉ cần cô muốn ai thắng, người đó tuyệt đối không thua.
Nhưng hôm nay, người thua chưa chắc đã là ông chủ cũ này.
Rất nhanh, người dưới mang đến chiếc hộp đen.
Những *chíp được xếp gọn gàng.
Cố Doãn Chân thành thục kết thúc hai vòng đầu.
Cô khẽ cúi mắt, nhìn điểm số trong tay, lặng lẽ chờ chỉ thị từ hai phía.
Đến vòng thứ ba, lựa chọn là “cần” hoặc “không cần.”
Chu Thời Tự nhẹ nhàng vuốt mặt bài, giọng trầm cất lên: “Tiếp tục.”
Phía bên kia, Hà Tam gia vẫn im lặng.
Cố Doãn Chân hiểu ý, từ chồng bài phía trên nhẹ nhàng rút một lá, cúi người đặt trước mặt Thế tử.
Hương thơm thoảng qua.
Chu Thời Tự bất giác ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Khi chỉ có hai người, cô thường xuất hiện với gương mặt mộc mạc, thanh thoát.
Nhưng mỗi lần tiếp khách, cô luôn trang điểm kỹ càng.
Rõ ràng, trong mắt Cố tiểu thư, anh không bằng những khách hàng giàu có ở sòng bạc.
Dễ hiểu thôi.
Dù sao đó cũng là chén cơm của cô.
Nghĩ vậy, lòng anh cảm thấy dễ chịu hơn chút ít.
Thu lại suy nghĩ, anh liếc qua Hà Tam gia bên cạnh đang có vẻ mặt khó đoán, cảm thấy thật nhạt nhẽo.
Chẳng có gì thú vị.
Thế tử vứt bài xuống, thản nhiên đẩy đống chíp trên bàn về phía trước, chậm rãi nói: “Đơn hàng đầu tiên ghi vào sổ sách của Chu thị, nhượng lợi năm điểm.
Nếu Tam gia không có ý kiến, nhân lúc tôi chưa đổi ý, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hôm nay tôi còn việc khác, người này tôi dẫn đi.”
Hà Dần Khôn thoáng sững sờ.
Chưa kịp phản ứng, Cố Doãn Chân chỉ cảm thấy cổ tay bị siết chặt, sau đó bị người đàn ông kéo đi.
Cửa phòng lập tức được mở ra.
Hàng dài vệ sĩ áo đen lặng lẽ theo sau.
Hà Dần Khôn nhìn bóng hai người rời đi, mặt không biểu cảm ngồi lại bàn, không hề nhúc nhích.
Thuộc hạ tiến tới, thấp giọng hỏi liệu có cần ngăn cản.
Ngăn thế nào được?
Thế tử nể mặt một người phụ nữ mà chốt xong vụ làm ăn.
Năm điểm nhượng lợi đã là cực hạn.
Thắng thua không quan trọng.
Dù ông có thắng, cuối cùng cũng bị Thế tử siết chặt cổ họng, khó bề xoay xở.
Hà Dần Khôn bật cười lạnh, nghiêng đầu ra hiệu thuộc hạ đưa điện thoại.
Ông bấm số riêng của Chu Thời Tự.
Tiếng chuông reo vài hồi.
Truy cập rungtruyen.com để đọc trọn bộ...
Nhấp một ngụm trà, Hà Dần Khôn thản nhiên hỏi: “Chu tổng không tò mò sao?
Cô ta ở Câu lạc bộ Kim Sa bốn năm nay, có từng lên giường với tôi chưa?”
Tại bãi đỗ xe tầng hầm.
Nghe câu trả lời từ điện thoại, Cố Doãn Chân rõ ràng cảm nhận được lực đạo siết trên cổ tay đột ngột tăng lên.
Có chút đau.
Cô vô thức quay đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ánh mắt nghi hoặc của cô khiến Chu Thời Tự che giấu tia tức giận thoáng qua trong đáy mắt.
Cơn lạnh lùng trên người anh dần tan biến, môi khẽ nhếch tạo thành nụ cười nhàn nhạt:
“Nam nữ ân ái là chuyện thường tình.
Bất kể trước đây cô ấy từng lên giường với ai, hiện tại và sau này, người đàn ông của cô ấy, chỉ có tôi.”
Điện thoại lập tức bị cắt.
Các bạn đang đọc và nghe truyện tại Rừng Truyện.
Com, chúc các bạn vui vẻ…
Cố Doãn Chân sững người, hơi thở như nghẹn lại.
Một luồng tức giận pha lẫn xấu hổ dâng lên, cô hất tay anh ra, không nói một lời, bước thẳng lên xe.
Tính khí cô thất thường, bất kể là trước hay sau mặt anh, luôn sẵn sàng cho anh thấy sắc mặt.
Chu Thời Tự lại rất thích điều này.
Anh thường nghi ngờ rằng mình đúng là có bệnh.
Thuộc hạ thầm nghĩ: “Không cần nghi ngờ, ngài đúng là có bệnh thật.”
Ngài coi cô ấy như tim can, còn cô ấy chỉ coi ngài như người để qua lại.
Điều quan trọng là, ngài còn muốn chính thức hóa mối quan hệ này.
Trước kia, phụ nữ vây quanh Thế tử nhiều vô kể, có ai dám bướng bỉnh được một nửa Cố tiểu thư?
Gần như không.
Vì thế, đám thuộc hạ ai nấy đều nể phục cô, cúi đầu thán phục không thôi.
Trên đường đi, điện thoại của Cố Doãn Chân bất chợt đổ chuông.