Nửa năm trời làm việc quần quật, cậu cặm cụi từng đồng từng cắc, tiết kiệm được ba chục ngàn – số tiền ấy chẳng nhiều nhặn gì so với bao vất vả đã trải qua. Trong lòng Tạ Văn Dĩnh như có gì nghẹn lại, thật sự không còn gì để nói.
Đúng lúc ấy, Quý Lam tiến đến, giọng đầy thiện ý:
“Văn Dĩnh, ngày mai nhớ đến sớm một chút nhé. Sau này có công việc tốt, tôi sẽ ưu tiên giới thiệu cho hai người, tuyệt đối không thu phí môi giới.”
Lâm Uyển mỉm cười, nhưng lời đáp lại kiên quyết:
“Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng sau này chúng tôi e là không còn thời gian. Cậu ấy phải học hành.”
Quý Lam thoáng sững lại:
“Học? Học cái gì?” Cô nhớ rõ, người này đâu còn đi học nữa.
Lâm Uyển bình thản đáp, nụ cười lấp lánh trong ánh đèn:
“Vẽ bùa bắt quỷ. Nghề ít ai để ý nhưng thu nhập rất cao.”
Quý Lam lặng im. Cô không ngờ câu trả lời lại đơn giản đến vậy.
Bước ra khỏi trung tâm triển lãm, Lâm Uyển giơ tay gọi taxi. Đêm đã gần mười giờ, xe buýt đi đường vòng quá chậm, cả hai sốt ruột muốn về nhanh. Ngồi ở hàng ghế sau, trong ánh đèn vàng lướt qua ô kính, Tạ Văn Dĩnh khẽ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
“Cô… thật sự sẽ dạy tôi sao?” Giọng cậu thấp, pha lẫn hồi hộp và mong chờ. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả – hóa ra vị tân chưởng môn này thật sự là người mà sư phụ từng nhắc đến.
Lâm Uyển nghiêng mắt nhìn cậu:
“Cậu muốn học không?”
Câu hỏi ngắn gọn nhưng như mũi d.a.o xoáy vào tim. Tạ Văn Dĩnh không hề do dự, gật đầu:
“Muốn.”
Nụ cười của Lâm Uyển khẽ cong lên nơi khóe môi:
“Vậy thì tốt. Cậu muốn học, tôi sẽ dạy.”
Ngoài cửa xe, cảnh đêm vùn vụt trôi qua. Thành phố sáng rực như dải ngân hà nhân tạo, nhưng bầu trời đêm nơi đây chẳng thấy một ngôi sao nào. Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Uyển siết nhẹ bàn tay. Nếu đã mang danh chưởng môn – dù là “nhảy dù” hay bất ngờ – cô càng phải làm tốt hơn bất cứ ai.
Xe rẽ lên núi. Cô trả thêm một nửa phí cho tài xế, vì khu vực hẻo lánh này chẳng có khách quay về.
Trong đạo quán, Dương Bảo Lâm đang chờ, vừa viết chữ vừa ngẩng lên mỗi khi nghe tiếng động. Đứa trẻ mười hai tuổi này, lẽ ra đã học lớp sáu, nhưng so với bạn cùng lứa, phản ứng vẫn chậm chạp hơn nhiều, chuyện học càng gian nan. Vậy mà thái độ học tập lại vô cùng nghiêm túc – cơ hội học với cậu là thứ quý giá nhất.
Tạ Văn Dĩnh về phòng thay quần áo, phân chia rạch ròi giữa công việc và sinh hoạt: áo ba lỗ, quần đùi, nhẹ nhõm hẳn. Đi ra, cậu hỏi:
“Ăn khuya không? Tôi đi hấp chút khoai lang.”
Sau đạo quán là mảnh đất nhỏ, sư huynh đệ từng tự tay trồng khoai. Lâm Uyển gật đầu:
“Được.”
Một lúc sau, mùi khoai nóng hổi lan khắp sân. Dương Bảo Lâm ăn liền ba chậu – mỗi chậu đầy khoai, ăn hết lại múc thêm, lần thứ ba vẫn say sưa.
Nếu đó là một người đàn ông cao gần một mét chín, nặng trăm ký, Lâm Uyển cũng chẳng ngạc nhiên. Nhưng đây chỉ là một đứa trẻ gầy gò, thân hình nhỏ bé. Cô liếc Tạ Văn Dĩnh, thấy cậu thản nhiên như không, muốn nhắc nhở ăn nhiều buổi tối khó tiêu nhưng rồi lại thôi.
Thay vào đó, cô khẽ cười:
“Ăn được là phúc, rất tốt, tôi thích vậy.”
Dương Bảo Lâm nghe khen, lập tức chui đầu vào áo, đỏ bừng tai.
“...” Lâm Uyển bật cười thầm – đứa nhỏ này, thật sự không chịu nổi khen ngợi, quá thẹn thùng rồi.
Ba người ngồi một lát rồi ai về phòng nấy.
Sáng hôm sau, Tạ Văn Dĩnh dậy từ rất sớm, nấu cả một nồi cháo lớn. Mỗi lần ngồi ăn cùng cậu, Lâm Uyển lại có cảm giác đạo quán này không chỉ có ba người, mà như đang sống giữa một đại gia đình, náo nhiệt và ấm áp.
Nhưng hôm nay, Tạ Văn Dĩnh lại bận rộn. Cậu có hoạt động tiếp thị – công việc đã nhận từ tuần trước, không thể thất hứa, nhất là khi nhân sự đang thiếu hụt. Ăn xong, cậu khoác áo, rời đi khi trời vừa sáng.
Sau bữa cơm trưa, Lâm Uyển bắt tay vào dọn dẹp sân vườn. Hôm qua bận rộn suốt cả ngày, đến hôm nay cô mới có chút thời gian thở. Cô mở ba lô, lấy ra một cuốn sổ cũ kỹ – thứ sư phụ từng giúp cô sắp xếp lại trong quá trình học đạo pháp. Giờ đây, nó trở thành một công cụ hữu ích.
Khi bước vào đạo quán để dọn dẹp, ánh mắt Lâm Uyển bỗng dừng lại. Trên giá sách, một chiếc laptop đen cũ kỹ nằm yên lặng, kiểu dáng cồng kềnh, bên cạnh là một chiếc hộp chứa thiết bị kết nối và một cục wifi nhỏ.
“Cái này là của sư phụ cậu sao?” – cô quay sang hỏi.
Dương Bảo Lâm gật đầu, vẻ mặt có chút bùi ngùi. “Từ khi sư phụ qua đời, cái máy này chưa ai động tới. Sư huynh bận việc bên ngoài, còn tôi thì phải cật lực học tập để theo kịp tiến độ. Thời buổi này có điện thoại là đủ rồi, chẳng cần máy tính nữa.”
Lâm Uyển cẩn thận đặt chiếc laptop lên bàn, nhấn nút khởi động. Im lặng. Không phản ứng. Một thoáng nghi hoặc lướt qua trong đầu cô. “Chẳng lẽ nó hỏng rồi sao?”
Cô thử cắm sạc, nhấn nút lần nữa. Vài giây sau, màn hình sáng lên, ánh sáng xanh nhạt hắt ra khiến cô hơi nheo mắt. Giao diện khởi động đơn giản đến mức lạ lẫm, chỉ vỏn vẹn hai biểu tượng: một chú chim cánh cụt và trình duyệt cũ kỹ.
“Win6 à?” – Lâm Uyển khẽ nhíu mày. “Đúng là hàng hiếm.”
Chiếc máy tính này hẳn từng là công cụ Thanh Hư đạo trưởng sử dụng. Thời đại internet bùng nổ, ngay cả người tu đạo cũng không thể tách mình khỏi dòng chảy công nghệ.
Cô mở trình duyệt. Trang chủ hiện lên một diễn đàn chuyên về đạo học, chia thành ba mục lớn: giao lưu đạo hữu, công bố nhiệm vụ, và mục giao dịch. Góc trên cùng là tên tài khoản – Phái Tịnh Dương.
“Ra là môn phái nhỏ này.” – cô thì thầm. Dù không nổi bật, nhưng hiển nhiên từng có thời hoạt động sôi nổi. Lật lại lịch sử, Lâm Uyển nhận ra thời điểm bận rộn nhất là ba năm trước – khi Thanh Hư đạo trưởng còn nhận nhiều việc qua diễn đàn. Phần lớn ông không nói chuyện dài dòng, chỉ để lại số QQ cho đối phương liên hệ.
Một thoáng đắn đo, Lâm Uyển mở phần mềm QQ. Tên tài khoản hiển thị: Truyền nhân phái Tịnh Dương. Thông tin đăng nhập đã quá hạn, nhưng đây rõ ràng là tài sản sư phụ cố tình lưu giữ. Cô thử hai lần nhập mật khẩu – và thành công.
Danh sách bạn bè ít ỏi, chỉ hơn mười người. Vòng giao tế của đạo trưởng thật sự đơn giản. Tin nhắn gần nhất cũng đã nửa năm trước.
Lâm Uyển khẽ thở ra, định khép laptop lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Là Diêu Mộ Mộ.
Kể từ ngày tẩy sạch hình xăm, anh không còn cảm giác bị theo dõi nữa, nhưng lòng cảnh giác vẫn chưa nguôi. Anh từng quay lại tìm phòng xăm hôm đó, nhưng chỉ thấy căn phòng trống trơn. Người và dấu vết đều biến mất.
Cậu em họ hôm ấy đi cùng, nói rằng hình xăm là do thợ xăm gợi ý, bản thân không rõ gì. Nhưng Diêu Mộ Mộ hiểu, báo cảnh sát cũng vô ích – câu chuyện này nghe chẳng khác gì hoang tưởng.
Dẫu vậy, anh vẫn tin có bàn tay của Hạc Khánh đứng sau. Anh không trực tiếp đối đầu, chỉ khéo léo châm chọc, giữ khoảng cách. Bởi anh hiểu rõ một điều: nếu mình chết, kẻ được lợi nhiều nhất chính là cậu ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gần đây trên mạng rộ lên một trò chơi chạy trốn rất hot, và Diêu Mộ Mộ cũng không thoát khỏi cơn sốt ấy. Anh say mê đến mức tối qua chơi thâu đêm suốt sáng, đến tận khi trời hửng mới lăn ra ngủ. Kết quả là mãi đến hai giờ chiều hôm nay anh mới miễn cưỡng mở mắt, đầu óc nặng trịch như có đá đè.
Lảo đảo xuống giường, Diêu Mộ Mộ lê bước vào phòng tắm, tâm trí vẫn còn vương vấn những hình ảnh gay cấn trong game. Vừa mở vòi nước, anh vừa nghĩ xem lát nữa nên ăn gì để vực lại tinh thần. Nhưng khi cúi xuống, một chi tiết khiến anh giật mình: nắp xả bồn rửa vẫn đóng chặt, và trong lòng bồn đã đầy một chậu nước trong veo.
Chưa kịp suy nghĩ, anh đưa tay định mở nắp xả. Chính khoảnh khắc đó, bàn chân anh trượt nhẹ trên nền gạch ướt. Thân thể nghiêng về phía trước, gương mặt đập thẳng xuống mặt nước lạnh buốt. Một tiếng “tõm” vang lên ngắn ngủi, nhưng trong tai Diêu Mộ Mộ, âm thanh ấy như tiếng trống báo tử.
Anh muốn chống tay đứng dậy, nhưng cơ thể... lại không nghe theo mệnh lệnh. Tứ chi nặng trịch, cứng đờ như bị một sức mạnh vô hình khóa chặt. Nước tràn lên mũi, vào miệng, lạnh lẽo len lỏi vào từng kẽ răng. Cảm giác như bị kéo xuống một biển sâu vô tận, bóng tối bao quanh, nghẹt thở. Một cơn lạnh buốt bủa vây toàn thân, xộc thẳng lên não.
“Mình... sắp c.h.ế.t sao? Ở đây? Trong chính bồn rửa mặt này ư?” Ý nghĩ điên rồ ấy làm tim anh đập thình thịch. Sợ hãi như một con d.a.o sắc bén cắt qua từng sợi thần kinh.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, một hình ảnh lóe lên trong đầu anh – chiếc ví tiền! Tối qua, khi trở về nhà, anh đã tiện tay ném nó lên bàn cạnh bồn rửa. Trong ví có... lá bùa vàng.
“Đúng rồi! Lá bùa đó!”
Không còn thời gian suy nghĩ, Diêu Mộ Mộ liều mạng vung tay, chộp loạn xạ trong không khí. Hơi thở bị cắt vụn, lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung. Và rồi, đúng lúc đôi mắt đã mờ đi vì thiếu oxy, ngón tay anh chạm vào thứ gì đó quen thuộc – một góc da mềm mại. Chiếc ví!
Khoảnh khắc tiếp xúc, một luồng khí nóng hừng hực như bừng lên trong cơ thể. Sức nặng vô hình lập tức tan biến, cơ thể được giải thoát. Anh bật người lên, ho sặc sụa, ngã ngồi xuống sàn lạnh. Trong gương, khuôn mặt anh tái nhợt, mái tóc ướt dính bết vào trán, không phân biệt được là mồ hôi hay nước.
Tay run rẩy mở ví, lá bùa vàng được xếp thành hình tam giác nằm bên trong đã cháy đen một góc, thủng một lỗ to như dấu ấn quỷ dị.
Một luồng hàn khí chạy dọc sống lưng. “Nếu không có lá bùa này... có lẽ mình đã c.h.ế.t thật.” Ý nghĩ ấy làm tim anh co thắt.
Diêu Mộ Mộ không dám ở lại thêm giây nào. Anh sửa soạn qua loa, giật áo khoác rồi lao ra khỏi nhà. Định đặt vé máy bay để rời khỏi thành phố Ninh, nhưng khi ngón tay sắp nhấn xác nhận, anh khựng lại.
“Chạy đi đâu? Cái thứ kia rõ ràng không phải vật bình thường. Ngay cả chậu rửa mặt cũng có thể g.i.ế.c mình. Trốn? Vô ích.”
Anh siết chặt lá bùa đã cháy đen – thứ mua với giá năm trăm tệ nhưng đổi lại là mạng sống của mình. Trong đầu chỉ hiện lên một gương mặt: nữ đạo sĩ Lâm Uyển.
“Chỉ có cô ấy mới giúp được mình!”
Nhưng anh không dám về nhà, cũng không dám vào khách sạn. Bất cứ nơi nào cũng có thể trở thành bẫy c.h.ế.t người. Anh chỉ biết một nơi có thể an toàn – Tịnh Hòa Quan trên núi Du.
Bàn tay run rẩy bấm số. Đầu dây bên kia, giọng Lâm Uyển vang lên, điềm tĩnh nhưng nghiêm trọng sau khi nghe xong câu chuyện:“Đây là Yểm Thắng Thế Tử Thuật. Người thi pháp biết rõ ngày sinh tháng đẻ của anh, lại có tóc và móng tay anh. Chỉ cần ném hình nhân có ghi bát tự xuống nước... thì dù chỉ là một vũng nước nhỏ, anh cũng sẽ c.h.ế.t đuối.”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người Diêu Mộ Mộ. Anh gần như gào lên:“Đạo trưởng, cứu mạng tôi! Tôi không còn chỗ nào an toàn. Cho tôi tới đạo quán tránh một thời gian được không?”
Lâm Uyển ngập ngừng:“Đạo quán chúng tôi không có thói quen giữ khách. Điều kiện cũng rất đơn sơ...”
Anh gần như van xin, giọng run bần bật:“Tôi không ngại! Nếu cô giúp tôi thoát khỏi chuyện này, tôi bằng lòng quyên góp ba trăm ngàn để sửa sang đạo quán. Tôi nói được làm được!”
annynguyen
Khoảnh khắc ấy, Lâm Uyển khẽ sững lại. Ba trăm ngàn... mở miệng ra đã là một con số khổng lồ. Người đàn ông này quả thật không phải hạng tầm thường.
Trong đạo quán, phía sau những gian phòng quen thuộc lại có một căn phòng kho nhỏ, cũ kỹ nhưng kín đáo. Lâm Uyển khẽ gật đầu: nơi này nếu chịu khó thu dọn, cũng đủ cho một người tá túc tạm thời. Người này… đúng là đang gặp rắc rối lớn.
Kẻ đã ra tay thi pháp với anh, sợ rằng chưa đạt được mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua. Lá bùa phá hình xăm kia chỉ là bước khởi đầu; phía sau nó, rất có thể còn có thứ thuật c.h.ế.t thay độc ác hơn đang chờ đợi. Trong giới đạo thuật, kẻ cùng ngành dùng thuật hại người là điều tối kỵ, nhưng một khi đã chạm vào Lâm Uyển, cô tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Cô chậm rãi nói, giọng trầm nhưng kiên quyết:
“Anh một lòng hướng đạo, tôi mà bỏ mặc anh, tổ sư gia cũng sẽ trách phạt. Vậy anh đến đây đi.”
Bên kia điện thoại, Diêu Mộ Mộ thở hắt ra, giọng như vừa nắm được phao cứu sinh:
“Được, được, tôi lập tức tới ngay!”
Anh gác máy, trạng thái tinh thần vẫn rối bời. Anh không dám về nhà, sợ thứ tà thuật kia còn bám theo. Không mang theo gì ngoài ví tiền, anh ghé trung tâm thương mại, vội mua hai bộ quần áo thay đổi, rồi lập tức bắt xe hướng thẳng đến núi Du.
Núi Du – vùng ngoại ô heo hút, tĩnh lặng như cõi ngoài đời. Xe dừng lại, Diêu Mộ Mộ đứng trước dãy núi xanh rì, lòng khẽ dấy lên cảm giác an toàn kỳ lạ: quả nhiên, cao nhân thường ẩn thế ở những nơi vắng người như thế này. Anh hít một hơi dài, như nuốt vào n.g.ự.c sự bình yên hiếm hoi, rồi men theo con đường núi nhỏ đi lên.
Đi được một đoạn, bỗng anh khựng lại. Cách đó khoảng hơn hai trăm mét, giữa nền xanh của núi rừng, thấp thoáng bóng dáng một cô gái. Cô mặc chiếc váy lam dài, tà váy bị gió thổi khẽ bay, để lộ đôi chân trắng muốt. Mái tóc đen buông hờ, gương mặt nghiêng không thấy rõ, nhưng khí chất mảnh mai kia khiến tim anh đập mạnh. Một mỹ nhân xuất hiện giữa núi hoang?
Anh bất giác khựng bước, sự tò mò pha lẫn chút bồi hồi. Giờ này, năm giờ chiều, ai lại còn đến đạo quán? Cô ấy cũng là khách hành hương sao?
Lúc ấy, Tạ Văn Dĩnh vừa kết thúc công việc, trở về đạo quán. Vừa bước ra khỏi phòng sau khi thay y phục, cậu đã bắt gặp Diêu Mộ Mộ đang đứng nhìn đông ngó tây, bộ dạng cảnh giác. Đạo quán này bình thường vắng lặng, ngoại trừ dịp lễ tết hiếm khi có người. Một người lạ mặt đột ngột xuất hiện, lại có vẻ hoảng hốt, thật khiến người ta nghi ngờ.
Tạ Văn Dĩnh nhíu mày, cất giọng trầm:
“Anh đang làm gì ở đây?”
Khoảng sân nhỏ chỉ cần liếc mắt là thấy hết, vậy mà bóng dáng cô gái kia – vừa rồi còn rõ mồn một – nay bỗng biến mất như chưa từng tồn tại. Diêu Mộ Mộ thoáng hoang mang. Bên cạnh toàn là núi non, người có thể đi đâu? Cảm giác hụt hẫng bất chợt xâm chiếm. Tim anh vẫn còn đập nhanh, da gà nổi lên. Không lẽ… ban ngày ban mặt, anh vừa gặp thứ không phải người?
Anh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, giọng run run:
“Cậu… cậu có thấy một cô gái mặc váy lam không?”
Tạ Văn Dĩnh cau mày, ánh mắt nghi ngờ:
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng Diêu Mộ Mộ. Lẽ nào thứ kia còn dám bám theo tới tận đây? Ý nghĩ ấy khiến lòng anh bất an đến mức gần như tuyệt vọng.
Vừa nhìn thấy Lâm Uyển, ánh mắt Diêu Mộ Mộ sáng lên như gặp cứu tinh. Anh bước nhanh theo cô, chẳng phải vì sợ người, mà vì thứ vừa rồi quá quỷ dị. Nếu đó là nữ quỷ, thì sao nó lại biết mê hoặc lòng người đến mức ấy? Giống y như thật…
Tạ Văn Dĩnh nhìn bóng lưng anh, lông mày càng nhíu chặt. Người này thần kinh có vấn đề sao?
Bên trong phòng khách, Lâm Uyển kéo ghế, ngồi xuống. Ánh mắt cô dừng lại trên Tạ Văn Dĩnh, giọng nghiêm nghị:
“Hôm nay tôi sẽ dạy cậu vẽ bùa. Nhớ kỹ, bùa chú không phải chữ viết thông thường – nó thông thần, trấn tà, diệt quỷ. Vẽ một nét cũng phải giữ lòng tĩnh, tuyệt đối không được cẩu thả.”
Diêu Mộ Mộ thoáng khựng lại, rồi nghiêng người hỏi nhỏ, đầy lo lắng:
“Đạo trưởng… cô truyền thụ thế này, tôi có cần tránh đi không?”
Lâm Uyển mỉm cười lắc đầu:
“Không cần.”
Hai người ngồi ngay ngắn. Lâm Uyển lấy ra một quyển sổ cũ và một tập “Phù Chú Tập Yếu” đã ngả màu thời gian, đưa cho Tạ Văn Dĩnh:
“Đây là những thứ cậu phải đọc hết. Muốn học, phải biết nền tảng.”
Sau đó, cô lại vươn tay lấy bộ “Vạn Pháp Bí Tàng” trên kệ – sách của Thanh Hư đạo trưởng. Giở trang đầu tiên, cô thản nhiên nói:
“Ta cũng chưa hiểu hết, vậy cùng xem, cùng học. Trước hết, bắt đầu từ đây – Bí quyết vẽ bùa…”