“Chưởng Môn Giữa Phồn Hoa”

Chương 34: Đại chiêu Thiên Lôi



 

Đẳng Bác dần lấy lại bình tĩnh, mở miệng:

“Mọi người tạm thời đừng tiến lại gần, nó quá mạnh! Chúng ta nên lùi ra sau thêm chút nữa, bọn họ chiến đấu quá ác liệt, rất nguy hiểm!”

Anh vội lùi ra sau một mét, quay đầu muốn nói thêm thì phát hiện những người khác đã lùi ít nhất ba mét, đứng quan sát chiến trận từ đằng xa.

Anh sững người: có nhầm không vậy? Khoa trương thế này à?

La Triết Chính kêu lên:

“Đằng sư huynh, chỗ đó không đủ an toàn đâu, mau qua đây đi!”

Đẳng Bác nghe vậy, quay đầu liếc một cái, thấy tình hình càng quyết liệt hơn. Không chút do dự, anh lao về phía mọi người.

Cả nhóm căng thẳng theo dõi trận đấu. Lâm chưởng môn – không, Lâm Uyển – quả thực mạnh mẽ, ngay cả đồ quỷ cũng bị áp chế.

Cô c.h.é.m vuốt quỷ cuối cùng, lùi lại một bước. Những vuốt quỷ này vốn do oán khí hóa thành, nhưng Thất Tinh Kiếm chuyên khắc âm tà. Pho tượng tà thần, được cung phụng từ lâu, đã có linh trí. Bình thường cao cao tại thượng, hưởng thụ cúng bái, hôm nay bị thương nên tức giận dữ dội.

Tượng phát ra từng đợt âm thanh hỗn loạn: tiếng khóc, tiếng la hét, nhiều âm thanh hòa lẫn, chói tai. Những người đứng xa đều cảm thấy da đầu tê dại, chỉ Lâm Uyển đứng gần đó vẫn thờ ơ.

Đây là âm thanh ghi lại khoảnh khắc cuối cùng của các tế phẩm trước kia, bị pho tượng sao chép lại. Thanh âm chứa đầy tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi, được phóng đại vô hạn, quanh quẩn bên tai. Người bình thường nghe sẽ bị kích thích tâm lý, trở nên bi thương khó hiểu.

Lâm Uyển phát hiện tình hình bất ổn, quay lại nhìn bốn người phía sau. Bọn họ như bị mê hoặc, mặt mày đờ đẫn, đi về phía tượng tà thần một cách vô thức.

Cô vội rút ngón tay, cắn rách một chút máu, chạm lên trán từng người.

Đẳng Bác như tỉnh khỏi mộng, nhìn xung quanh:

“Sao chúng tôi lại đứng ở đây rồi? Không phải ở phía sau sao?”

“Vừa nãy các anh bị thanh âm mê hoặc, tự đi tới đó.” – Lâm Uyển bình tĩnh trả lời.

Khi tỉnh táo lại, bọn họ nhận ra thanh âm thật quái dị, lần này cảnh giác hơn, không dễ bị nhiếp hồn nữa.

Lý Hạo Quân hỏi:

“Nó… đây là sao vậy?”

“Không có gì, tế phẩm không nghe lời, nó đang bực bội, kỹ năng nguội vài giây, đoán chừng chuẩn bị đại chiêu.” – Lâm Uyển đáp.

La Triết Chính chợt hiểu, nói khẽ:

“Vậy là… nó đang gào bảo chúng ta ‘mau vào bát của tao’ đúng không?”

Mọi người giật mình: có anh mới vào trong bát của nó!

Lâm Uyển quay sang Tạ Văn Dĩnh:

“Lấy bùa của tôi ra đây.”

Lý Hạo Quân do dự:

“Hình như bùa chú không có tác dụng với nó?”

“Của chúng tôi thì dùng được.” – Tạ Văn Dĩnh cúi lấy bùa trong ba lô, mang theo bốn lá. Anh đưa hết cho Lâm Uyển, cô rút ba lá, lá còn lại chuẩn bị làm áp đáy hòm.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lâm Uyển cầm bùa xông lên, di chuyển nhanh như gió, không bỏ phí một giây.

Lý Hạo Quân trố mắt nhìn lá bùa trong tay Tạ Văn Dĩnh:

“Chẳng lẽ đây là… bùa Ngũ Lôi?”

Tạ Văn Dĩnh gật đầu:

“Đúng vậy, đây là bùa Ngũ Lôi.”

Cả nhóm sửng sốt, bùa Ngũ Lôi vô cùng trân quý; ngay cả các môn phái lớn, có hai ba lá đã coi như bảo bối.

Hai người thoải mái lấy ra bốn lá bùa, không thể không thán phục: phái Tịnh Dương quả thật tài hoa, khí chất phi thường. Bùa Ngũ Lôi cực kỳ khó luyện; thường phải tu hành ba mươi năm, có thiên phú cao và một lòng hướng đạo mới có thể ngộ ra, lại chưa chắc mỗi lần vẽ đều thành công. Uy lực của nó cực lớn.

Đẳng Bác ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:

“Đây là sư phụ của hai người cho à?”

Tạ Văn Dĩnh đáp:

“Không, đây là chưởng môn nhân của chúng tôi tự vẽ ra.”

Mọi người sửng sốt:

“Tự mình vẽ ra á?”

Trong buổi học ngày trước, Lâm Uyển từng nói có thể dùng bùa Ngũ Lôi, nhưng ai ngờ là thật. Nhận ra sự thật, ai cũng thấy khác biệt rõ rệt.

La Triết Chính yếu ớt hỏi:

“Cô ấy còn trẻ, mới nhập môn chưa lâu, vậy mà…”

Tạ Văn Dĩnh bình thản:

“Không hề, cô ấy vào nghề đã mười lăm năm rồi, không thần kỳ như mọi người tưởng đâu, đã là bậc lão làng.”

Mọi người chưa kịp phản ứng thì Lâm Uyển đã tiến đến gần quái vật. Vừa ngẩng đầu, cô ném Thất Tinh Kiếm ra. Vết m.á.u trên ngón tay bị cắn rách trước đó vừa chạm kiếm, lập tức thân kiếm phát sáng đỏ, rung lên “ong ong”.

Những vuốt quỷ đầu lâu phía sau pho tượng đá gấp gáp quấn lấy kiếm, chồng lớp lớp, thân kiếm gần như biến mất.

Mọi người hoảng hốt:

“Trời ơi, đại chiêu rồi!”

Giây tiếp theo, tiếng nổ vang lên, Thất Tinh Kiếm bay vút lên không trung. Những vuốt quỷ quấn kiếm lập tức bị oanh tạc, rơi xuống biến thành khí đen, biến mất hoàn toàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mọi người trố mắt:

“Vẫn là chưởng môn nhân lợi hại…”

Lâm Uyển muốn tốc chiến tốc thắng, một lúc ném ba lá bùa, tay kết pháp ấn:

“Ngũ hành chỉ hàng, lục giáp chi binh, chặt đứt bách tà, loại trừ vạn ác!”

Ba lá bùa thiên lôi bay vút, chạm tượng đá liền bùng cháy, bao trùm toàn bộ pho tượng. Sức mạnh lôi điện vang dội, tay chân trên tượng đá rơi xuống liên tục. Tà linh mất đi nơi trú ẩn, hiện rõ bản thể: toàn thân thịt đỏ tươi, những đống xương trắng trên mặt đất hóa thành bộ phận của nó, treo vô số đầu lâu xương khô. Ghê tởm đến mức kinh hoàng.

Thất Tinh Kiếm xoay quanh một vòng, như cảm thấy quá ghê tởm, không muốn chạm trực tiếp.

Lâm Uyển ra lệnh:

“Đi thôi.”

Thất Tinh Kiếm lập tức chỉa về tà linh, chuẩn bị xuyên thủng, nhưng đã bị thứ khác giành mất. Ngọc phù trong ba lô bay ra, trên không xuất hiện cánh cửa cao hai mét, nghiêm trang, mặt trên khắc chữ “Thiên Lôi”.

Vô số dây xích màu đen từ cánh cửa khóa chặt tà vật. Chỉ trong nháy mắt, nó bị kéo vào, không thể phản kháng. Cánh cửa bằng đồng đóng lại, Lâm Uyển đưa tay, Ngọc phù rơi vào lòng bàn tay cô. Thất Tinh Kiếm quay vòng trở lại, nằm vừa vặn trên Ngọc phù.

Lâm Uyển thở nhẹ:

“Đã bị cắt mất đường trốn, quỷ khí dày đặc trong hang động biến mất, nguy hiểm đã được giải trừ.”

Mọi người đứng quan sát, vừa mệt vừa kinh ngạc, nhận ra sức mạnh thực sự của Lâm Uyển vượt xa tưởng tượng.

Đẳng Bác hỏi:

“Cánh cửa vừa nãy là Quỷ môn hả?”

Lâm Uyển gật đầu:

“Đúng vậy, tấm Ngọc phù này có thể triệu hoán Quỷ môn.”

Hơn nữa, đây không phải Quỷ môn bình thường, mà là cánh cửa cuối cùng trong bốn cánh cửa của địa ngục, bên trong nhốt toàn ác quỷ.

Tạ Văn Dĩnh nói:

“Tôi cũng không biết miếng Ngọc phù này bay ra từ lúc nào.”

Lâm Uyển suy nghĩ chốc lát rồi nói:

“Khả năng phía quan phương không muốn thứ này bị tôi tiêu diệt bừa bãi. Giả mạo nhân viên công vụ là tội nặng, nên họ muốn lấy nó làm một điển hình.”

La Triết Chính hỏi:

“Xin lỗi, nhưng ngài có thể nói cho tôi biết quan phương là gì không?”

Lâm Uyển đáp:

“Cửa địa phủ đã thu nó vào rồi, anh nói quan phương chỗ nào? Đoán chừng sau khi xét xử xong, thứ đó sẽ bị nhốt vào địa ngục chịu hình phạt hàng trăm triệu năm.”

Mọi người: “...” Bỗng dưng thấy thứ vừa nãy xui xẻo hơn cả bị g.i.ế.c chết.

Lâm Uyển lấy vải ra khỏi ba lô, bọc lại Thất Tinh Kiếm:

“Ba lô này để tôi mang thì hơn.”

Cô đi vài bước, phát hiện ngoài Tạ Văn Dĩnh ra, mọi người còn lại đều đứng ngây người. Cô hối:

annynguyen

“Đứng ngây ra đó làm gì? Muốn qua đêm hả?”

La Triết Chính cẩn thận:

“Thực xin lỗi, chưởng môn, tôi đi ngay đây.”

Ba người tụt lại lập tức đuổi kịp.

Lâm Uyển thở dài, biết trước sẽ chán thế này mà, mọi người trước sau gì cũng khác nhau. Cô nhịn không được hỏi:

“Có phải các anh đều cảm thấy tôi không còn đáng yêu nữa, đã trở nên đáng sợ rồi?”

La Triết Chính run run:

“...Không có, chỉ là cảm thấy chưởng môn nhân rất lợi hại.”

Đẳng Bác và Lý Hạo Quân giữ im lặng, trong lòng rối bời. Khi Lâm Uyển nhìn sang, cả hai phản xạ đồng thanh:

“Tôi không có.”

Tạ Văn Dĩnh thầm nghĩ: “Ngay cả nói dối cũng không xong, nhưng chưởng môn nhân hỏi thế này chẳng phải làm khó người ta sao?”

Ra tới cửa hang, mọi người phát hiện dây thừng trước đó để xuống đã biến mất. Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, điều đó có nghĩa Nhậm Địch và Từ Hải ở trên đã xảy ra chuyện.

Nơi này cách đỉnh núi khoảng ba bốn mét, ba người xếp chồng lên nhau, Lâm Uyển linh hoạt mượn lực thả người nhảy lên trên. Cô lập tức thả dây thừng xuống để mọi người trèo lên.

Ánh trăng trên bầu trời bị mây đen che khuất, tối đen như mực. Lâm Uyển nhìn điện thoại: đã bốn giờ sáng. Tạ Văn Dĩnh thầm mừng, may mà lúc nãy đã chọn theo cô xuống dưới.

La Triết Chính hỏi:

“Lâm chưởng môn, theo ngài bây giờ phải làm sao?”

Lâm Uyển đáp:

“Trước tiên, chúng ta đi đến cái thôn bên kia núi, giống hệt thôn làng hôm qua, xem sao.”

Lý Hạo Quân gật đầu:

“Ngài nói đúng, nếu đã hiện thì nên đi kiểm tra.”

Họ xuống núi nhanh chóng, vòng qua núi, đến ngay một thôn khác. Hôm qua, tòa núi che tầm nhìn nên không ai nhìn thấy.

Đến nơi, sắc trời dần sáng, không cần đèn pin vẫn thấy rõ xung quanh. Mọi người nghỉ chân trước cây ngô đồng trước cổng thôn, càng đến gần càng rùng mình. Quả nhiên, cách sắp xếp nhà cửa và đường xá giống y chang thôn hôm qua.