Diêu Mộ Mộ nghiêng đầu liếc cô, giọng lười nhác mà mang theo vài phần trêu chọc:
“Gạt người phải không? Cô không phải thần côn sao?”
Lâm Uyển giơ tay, thản nhiên chỉnh lại cái đầu đang nghiêng của đối phương:
“Lái xe thì nên tập trung nhìn phía trước đi.”
Diêu Mộ Mộ: “...”
Cả đoạn đường cô cúi đầu chơi game, thế mà vẫn biết anh không nhìn thẳng? Năng lực quan sát này… có phải hơi dọa người rồi không?
Khi ván game cuối cùng báo thắng lợi, Lâm Uyển khẽ thở phào, khóe môi nhếch lên:
“Thần côn thì đã sao, chẳng lẽ không được có theo đuổi? Giờ hòa thượng cũng phải có bằng nghiên cứu sinh, tiếng Anh cấp sáu. Anh đủ tư cách chưa?”
Diêu Mộ Mộ im lặng ba giây: “… Không đủ.”
“Thế chẳng phải đúng rồi sao. Cho nên anh mới tìm đến đạo quán của chúng tôi. Nhưng cũng đừng buồn, học không bao giờ muộn cả.”
Diêu Mộ Mộ: “…”
Anh thoáng ngẩn người. Cái giọng điệu tự nhiên như thật kia khiến anh mơ hồ. Sinh viên đại học thật ư? Cái này giống như một đầu bếp đang xào rau, bỗng nghiêm túc tuyên bố mình tốt nghiệp Học viện Âm nhạc vậy.
“Chờ về đạo quán, tôi lấy thư trúng tuyển ra làm mù mắt anh.”
Quả nhiên, khi cầm bức thư thông báo có con dấu đỏ chót và chữ ký hiệu trưởng, Diêu Mộ Mộ xem đi xem lại đến ba lần. Mỗi nét mực đều toát ra sự chân thực, khiến anh không còn đường nghi ngờ.
“Tâm trạng anh ta lập tức trở nên phức tạp. Rốt cuộc cất tiếng:
‘Cô thật sự đi học đại học sao?’”
“Đã nói rồi, tôi chưa bao giờ gạt người.”
“Cô… rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”
Nụ cười của Lâm Uyển khẽ sâu thêm:
“Anh đoán xem?”
Diêu Mộ Mộ đảo mắt quan sát từ trên xuống dưới. Đại học vốn không giới hạn tuổi tác, mà cô lại tự nhận đã hành nghề hơn mười năm, chắc chắn không thể quá trẻ. Anh còn đang cân nhắc…
“Cậu đoán cho cẩn thận, thăm dò bên bờ vực nguy hiểm không khéo mất mạng. Nhớ kỹ ai là lão đại quan trọng hơn.”
Nói xong, anh ta còn ho khan một tiếng, đứng thẳng như chưa từng nói gì.
Diêu Mộ Mộ lập tức giật mình tỉnh ngộ, vội vàng đổi lời:
“18 tuổi? Dù sao nhìn ngoài cũng chỉ lớn vậy thôi.”
“Không trẻ như vậy. Năm nay tôi hai mươi.”
Câu nói vừa buông ra, tất cả đều sững lại.
Đúng là tuổi tác trùng khớp với ngoại hình, nhưng vẫn khiến người nghe bất ngờ. Diêu Mộ Mộ như rơi vào vòng xoáy suy nghĩ hỗn loạn, trong lòng không hiểu sao thoáng chua xót.
Nếu mười bốn tuổi đã tính là lao động trẻ em… thì mấy tuổi cô bắt đầu tính là gì? Hình ảnh bé gái làm thuê khốn khổ bất giác hiện lên trong đầu, nhưng nhanh chóng bị anh phủ định. Không, với kiểu bá đạo của Đại Ma Vương này, tuyệt đối không có khả năng sống bi thương như thế.
Lâm Uyển tiếp lời:
“Đúng lúc Bảo Lâm cũng phải nhập học, nên tôi hoãn nửa tháng mới đến trường.”
Diêu Mộ Mộ suy ngẫm rồi hỏi:
“Cô không tham gia huấn luyện quân sự à?”
“Không đi.”
“Tại sao?”
“Tôi lười.”
Diêu Mộ Mộ: “…”
Lâm Uyển vung vẩy tờ giấy xin nghỉ:
“Tôi đã nhờ Quy Vân đạo trưởng giải quyết, còn đóng dấu chứng nhận bệnh viện hẳn hoi.”
Trương Hạo trợn mắt há hốc:
“Không phải nói Quy Vân đạo trưởng rất nghiêm khắc sao?”
“Đó là với người khác. Tôi thì khác chứ.”
Thực ra, huấn luyện quân sự với cô chẳng có gì khó. Ném bùa thì như b.ắ.n bia, chạy bền thì đã rèn liên tục mười năm, mỗi ngày mười cây số việt dã. Nếu ngay cả sức chịu đựng ấy cũng không vượt qua, thì mấy năm cần mẫn coi như đổ sông đổ biển.
Dáng người cô tuy mảnh mai, nhưng cơ bắp nơi chân và tay rắn chắc, là nền tảng vững vàng cho việc bắt quỷ trừ tà.
Ngày khai giảng, Lâm Uyển và Diêu Mộ Mộ cùng đến báo danh.
Đại học Minh Nam – trường trọng điểm quốc gia, danh tiếng nhất tỉnh. Tân sinh viên được phân phòng ở thống nhất, nhưng không bắt buộc phải nội trú.
Diêu Mộ Mộ đã học ở đây vài năm, quen đường quen lối, nên chủ động dẫn cô đến học viện thương mại. Trên đường đi, dưới bầu không khí trong lành, hàng tượng đồng danh nhân và các tòa nhà nghiên cứu hiện đại nối tiếp nhau, phảng phất tinh thần học thuật hưng thịnh.
Có lẽ do hôm nay là ngày khai giảng, nên khắp đường đi đâu đâu cũng là dòng người tấp nập.
Diêu Mộ Mộ vốn được coi như gương mặt nổi tiếng trong trường, đi một đoạn thôi đã có không ít sinh viên quen mặt cúi đầu chào hỏi. Anh vừa cười đáp lại, vừa quay sang hỏi cô gái bên cạnh:
“Thế nào, thấy ngôi trường này có vừa ý không?”
Lâm Uyển mắt sáng lấp lánh, gật gù:
“Hài lòng, hài lòng! Từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều người như vậy!”
Diêu Mộ Mộ suýt khựng bước. Câu trả lời này… nghe sao lạ lạ. Nhưng nghĩ kỹ thì đúng rồi, đối phương quen giao tiếp với quỷ nhiều hơn với người sống, cảm giác náo nhiệt thế này hẳn là mới mẻ vô cùng.
Học viện thương mại của Đại học Minh Nam có điểm trúng tuyển khá cao, chỉ kém đôi chút so với các trường danh tiếng ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông. Vậy mà Lâm Uyển, xuất thân từ vùng núi, lại thi đỗ thẳng vào đây — thành tích ấy quả thật khiến người khác phải kinh ngạc.
Diêu Mộ Mộ tò mò hỏi:
“Thành tích của cô rất tốt, không nhìn ra là từng phải khổ luyện dữ vậy.”
Lâm Uyển cười nhàn nhạt:
“Cũng không khổ lắm. Sư phụ tôi sợ tôi vì bận việc mà chậm trễ, nên đã mở linh quang cho tôi.”
“Linh quang?” Diêu Mộ Mộ nhướng mày, không hiểu ra sao.
“Chính là đọc sách cực nhanh, nhìn một lần không quên.”
“Thần tiên ơi… sư phụ cô ở đâu? Mau gọi ông ấy giúp tôi một tay!”
“Được thôi.” Lâm Uyển gật đầu tỉnh bơ. “Khi nào gặp ông ấy, tôi nhất định chuyển lời giúp.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào đại sảnh. Lâm Uyển tiện tay quét mã nộp học phí, rồi lấy giấy xin nghỉ đưa cho giáo viên hướng dẫn:
“Thưa thầy, em không thể tham gia huấn luyện quân sự.”
Giáo viên hướng dẫn cau mày, thầm nghĩ: Chưa tập đã xin nghỉ? Thế này yếu quá rồi. Nhưng khi liếc xuống con dấu đỏ chót của bệnh viện trực thuộc Đại học Minh Nam, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc.
Đó là bệnh viện hàng đầu tỉnh, nhiều khoa còn nổi tiếng cả nước, giấy tờ của họ thì tuyệt đối không thể giả. Hơn nữa, dòng chữ chẩn đoán in đậm kia càng khiến ông giật mình:
Rối loạn suy nhược thần kinh.
Không nên vận động mạnh, dễ kích thích bệnh nhân. Bệnh nhân không có tính công kích.
Giáo viên hướng dẫn lặng lẽ nhìn cô gái trước mặt, gương mặt xinh xắn bình thường, nhưng… hóa ra thần kinh sọ não có vấn đề? Thảo nào có chỗ không giống người thường.
Ông nghiêm giọng nhưng mềm mỏng:
“Được rồi, sức khỏe là quan trọng nhất. Không chỉ huấn luyện quân sự, sau này nếu có vấn đề gì, em cứ nói với tôi bất cứ lúc nào.”
Trong lòng thì âm thầm hạ quyết tâm: phải sớm thông báo cho bạn cùng phòng của cô biết, để mọi người không sợ hãi, đồng thời quan tâm cô nhiều hơn.
Lâm Uyển rời khỏi đại sảnh trong ánh mắt thương yêu vô hạn của giáo viên hướng dẫn, cảm giác như vừa được gắn nhãn “đối tượng đặc biệt cần chăm sóc”.
Đi được vài bước, Diêu Mộ Mộ nhịn không nổi, bật cười:
“Quy Vân đạo trưởng cao tay thật, cho cô hẳn một cái xác nhận… thần kinh có vấn đề.”
Lâm Uyển hơi xấu hổ, khóe môi giật giật:
“Có gì lạ đâu, đạo quán và khoa tâm thần vốn giao lưu nhiều nhất. Người bị quỷ nhập thường được coi là bệnh thần kinh, người gặp tà vật thì bị xem như phát điên, hai chuyện này cũng hay lẫn lộn lắm.”
Cô rút điện thoại, gửi tin nhắn cảm ơn Quy Vân đạo trưởng vì đã giúp đỡ. Ai ngờ vừa gửi xong, bên kia đã lập tức gửi một đoạn video.
Lâm Uyển hơi sửng sốt, liền nhận cuộc gọi.
Trên màn hình, hình ảnh Diệu Huyền Quan hiện ra. Quy Vân đạo trưởng đang giữa một pháp sự, xung quanh trống chiêng rộn ràng, khói hương nghi ngút.
Hôm nay mùng sáu — ngày Đạo gia triều chân bái đấu*, một nghi lễ cổ xưa nhằm tiêu trừ tai họa, cầu phúc thọ trường sinh.
(*Triều chân lễ đấu, còn gọi là “bái đấu”, bắt nguồn từ tín ngưỡng thờ sao trong Đạo giáo, gắn liền với sống – chết, cát – hung của con người.)
Đạo trưởng ghé sát vào màn hình, ánh mắt hiền hòa:
“Lâm tiểu hữu, hôm nay cô khai giảng rồi hả?”
“Đúng vậy.”
Diêu Mộ Mộ cũng chen mặt vào, lễ phép chào hỏi. Hai bên khách sáo đôi câu, Lâm Uyển mới hỏi thẳng:
“Đạo trưởng tìm con có việc gì sao?”
Quy Vân đạo trưởng khẽ cười:
“Lâm tiểu hữu liệu sự như thần. Giờ ta bận không đi được, mà cô lại đang ở Đại học Minh Nam… không bằng giúp ta một việc, thế nào?”
Lâm Uyển hơi nghiêng đầu, hỏi:
“Chuyện gì?”
Quy Vân đạo trưởng vuốt râu, chậm rãi nói:
“Đại học Minh Nam có một sinh viên gặp chút vấn đề. Cô tiện thể giúp ta đi xem thử được không? Ta sẽ gửi số điện thoại của giáo viên cậu ta cho cô.”
“Được thôi, vừa hay tôi đang ở gần đây.”
Đạo trưởng khẽ mỉm cười, giọng đầy ý tứ:
“Lâm tiểu hữu khẳng khái trượng nghĩa, vậy ta sẽ thay cô trả lời ông ấy. Hai người các vị coi như có duyên từ sớm.”
Lâm Uyển khựng lại:
“Người tôi quen sao?”
“Đúng, chính ông ấy là người viết giấy xác nhận cho cô đó.”
Diêu Mộ Mộ không nhịn nổi, bật cười ha hả:
“Hóa ra là vị bác sĩ xác nhận cô… có bệnh.”
Video vừa tắt, Lâm Uyển cất kỹ điện thoại, cong môi cười:
“Đi thôi, chúng ta ghé một chuyến.”
Diêu Mộ Mộ giơ tay:
“Tôi… chắc không cần đi đâu nhỉ?”
“Cho anh thêm một cơ hội lựa chọn.”
“… Đi, đương nhiên phải đi.”
“Khá lắm.” Lâm Uyển vỗ vỗ vai anh ta, giọng như khen đứa học trò biết nghe lời: “Sau này cũng phải giữ vững thái độ tích cực thế này đấy.”
Bệnh viện trực thuộc Đại học Minh Nam không nằm trong khuôn viên trường mà ở rìa đường Tây vành đai 2. Lâm Uyển quyết định lót dạ trước khi đến đó.
Hiện tại cô chẳng mang theo đồ nghề, tay không thì khó xử lý. Vì vậy, cô gọi cho Trương Hạo, bảo anh mang kiếm và túi bùa tới.
Trương Hạo đồng ý ngay lập tức, giọng còn có vẻ phấn khích. Dù tư chất không cao, anh ta vẫn tự nhận mình là “fan số một” của chưởng môn nhân — vui nỗi vui của cô, lo nỗi lo của cô, tuyệt đối trung thành.
Dưới tay quản lý của Lâm Uyển, đạo quán trở nên quy củ hẳn, đời sống mọi người cũng được nâng lên rõ rệt. Trương Hạo vừa đi vừa nghĩ: Chưởng môn nhân đúng là phúc tinh của chúng ta.
Anh ta hỏi:
“Chưởng môn nhân, cô gặp phải chuyện gì sao?”
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Diêu Mộ Mộ bĩu môi chen ngang:
“Anh còn lạ gì, cô ấy ngoài cầm kiếm c.h.é.m quỷ ra thì còn biết làm gì khác đâu.”
Xem ra sau hôm nay, thế giới này lại sắp có thêm một con quỷ mất mạng.
Lâm Uyển lười để ý đến anh ta, tiếp tục nói với Trương Hạo:
“Anh nhanh lên một chút. Buổi chiều chúng ta có thể đi uống cà phê, tôi mời.”
Trương Hạo nghe xong thì suýt hét lên:
“Được! Chưởng môn nhân thật tốt! Tôi tới ngay!”
Bảo Lâm hôm nay cũng khai giảng. Tạ Văn Dĩnh tất nhiên bận rộn đưa con đi báo danh, lại còn tham dự họp phụ huynh, nên Lâm Uyển không gọi cậu tới.
Hai người đang ăn dở bữa trưa thì Trương Hạo vội vàng chạy đến. Cô liền bảo nhân viên phục vụ thêm một bộ bát đũa.
Giữa trung tâm thành phố náo nhiệt, Trương Hạo mặc đạo bào xuất hiện giữa đám đông, khiến không ít ánh mắt đổ dồn. Ba người ngồi chung bàn, trông quả thật kỳ quái.
Ăn xong, cả nhóm đi dạo. Trên đường, một nhiếp ảnh gia đường phố chặn họ lại, cười tươi:
“Chúng tôi đang chụp ảnh ngẫu hứng, các cô cậu có thể lưu lại một tấm không? Đến lúc đó sẽ đăng lên weibo, chắc chắn nhiều người nhìn thấy lắm.”
Trang phục của Lâm Uyển đơn giản, áo xanh quần trắng vải lanh, nhưng khi cô mặc lại toát ra phong cách khác biệt, vừa thanh thoát vừa nổi bật. Diêu Mộ Mộ thì khỏi phải bàn, dáng người hoàn hảo, khí chất tự tin, trông y như người mẫu bước ra từ tạp chí.
Hai người đứng cạnh nhau, để mặc nhiếp ảnh gia bấm máy. Chụp xong, anh ta liên tục cảm ơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trương Hạo đứng một bên, mắt sáng lấp lánh, không kiềm được tán dương:
“Chưởng môn nhân chính là ưu tú!”
Diêu Mộ Mộ: “…”
Trời ạ, thời đại nào rồi còn sùng bái cá nhân? Lại còn kiểu chân thành, không hề giả vờ nữa chứ.
Sau đó, cả ba vào một quán cà phê trang trí sang trọng ven đường. Lâm Uyển trước giờ chỉ uống cà phê hòa tan, đây là lần đầu tiên bước vào quán thật sự.
Diêu Mộ Mộ nhận trách nhiệm gọi món, ba người đồng loạt chọn mocha.
Quán cà phê có một bức tường kính sát đất, ánh sáng chiều xuyên qua, phản chiếu cả dòng người nhộn nhịp ngoài phố.
Lâm Uyển ôm cánh tay, hơi nhíu mày. Người đàn ông lúc nãy chặn họ lại, vẫn cầm máy ảnh chạy khắp nơi, lôi kéo từng người chụp ảnh đường phố.
“Không biết vì sao, dạo gần đây trong trung tâm thành phố mọc lên rất nhiều ‘thợ’ chụp ảnh tự do. Đi đâu cũng thấy mấy người đó.”
Được nhiếp ảnh gia mời chụp đường phố, với nhiều người là một kiểu “khẳng định thẩm mỹ”. Thế nên phần lớn đều vui vẻ đồng ý.
Nhưng Lâm Uyển lại thu ánh mắt, khẽ nói:
“Trước đây tôi từng nghe, không nên tùy tiện để người khác chụp ảnh. Có một loại vu thuật, nếu anh đồng ý để đối phương nhốt mình trong khung hình, chẳng khác nào ký một khế ước vô hình. Cái bị chuyển nhượng có thể là tuổi thọ… cũng có thể là hồn phách.”
Câu nói vừa dứt, không khí xung quanh liền trở nên lạnh lẽo.
Diêu Mộ Mộ rụt cổ, cúi đầu nhìn da gà nổi khắp cánh tay mình giữa ban ngày:
“Không, không phải chứ…”
Lâm Uyển hơi cong môi, như thể muốn xua đi bầu không khí quái dị:
“Có lẽ tôi nghĩ nhiều thôi.”
…
Đến bệnh viện lúc này người ra vào quá đông, nên cô hẹn đối phương tám giờ tối. Giờ đó vắng vẻ, nhiều khoa cũng đã tan ca.
Trương Hạo thì chuồn về đạo quán trước. Với mấy chuyện trừ tà bắt quỷ, lá gan của anh ta đúng là hạt đậu, càng dây dưa càng thấy khó chịu.
Khi Lâm Uyển và Diêu Mộ Mộ đến cổng bệnh viện, hai nghiên cứu sinh khoa y đã đứng chờ. Vừa gặp, họ lập tức dẫn cả hai đến khu ký túc xá cán bộ phía sau bệnh viện, vừa đi vừa kể lại tình hình.
“Giáo sư Hoàng dặn, nhất định phải toàn lực phối hợp với các vị. Đây là cao thủ được mời tới.” Một trong hai người run giọng nói.
Thì ra, bạn học của họ đã có dấu hiệu bất thường gần năm ngày nay. Toàn thân kiểm tra y tế không vấn đề, nhưng trạng thái càng lúc càng quái dị, giống như biến thành một người khác.
Sáng sớm hôm nay, khi mấy người còn ngái ngủ, bỗng thấy Trương Khải—chàng trai cao gần một mét tám, chân đi size 44—xỏ… một đôi giày cao gót đỏ rực cỡ 36, rồi nhảy múa lả lướt ngay trong phòng.
Đôi giày là hàng xóm mang đến tố cáo bị mất trộm. Mấy người buộc phải xin lỗi, bồi tiền. Nhưng cảnh tượng kia thì vẫn hằn sâu trong đầu.
Giày quá nhỏ, Trương Khải chỉ nhét được một phần ba, thế mà vẫn kiễng chân, bẻ cong mu bàn chân thành tư thế vặn vẹo khủng khiếp. Càng rùng rợn, anh ta lại múa với dáng vẻ nhẹ nhàng… và nụ cười quỷ dị.
Hai giờ đồng hồ.
Máu từ lòng bàn chân nhỏ giọt xuống, bị gót nhọn cào xước, thành từng vệt dài trên nền gạch.
“Trông như cảnh trong phim kinh dị…” một nghiên cứu sinh run rẩy thì thào, sắc mặt vẫn chưa hoàn hồn.
Bọn họ thử tiêm thuốc an thần, hoàn toàn vô hiệu.
Nếu cứ tiếp tục thêm một ngày, e đôi chân kia sẽ bỏ đi. May mắn thay, hai giờ sau, Trương Khải “tự” dừng lại, rồi chìm vào giấc ngủ, mặc cho bàn chân sưng tấy, bầm tím.
Lâm Uyển bước vào ký túc xá, đảo mắt một vòng, chậm rãi hỏi:
“Các người… có phải đã làm chuyện gì không nên làm?”
Mấy cặp mắt thoáng hoảng hốt, rồi đồng loạt tránh né, im thin thít.
Diêu Mộ Mộ liếc một cái, không khách khí:
“Anh ta thành ra thế này rồi mà vẫn còn giấu? Hay mấy người đợi đến khi anh ta đi đời, rồi mới đến lượt mình?”
Bị dồn đến nước ấy, cả đám mới lắp bắp kể lại.
Năm ngày trước, có kẻ trong nhóm nổi hứng đùa dai: muốn đem một tiêu bản hộp sọ người trong phòng thí nghiệm về… trải nghiệm một đêm trong ký túc xá.
Để không ai phát hiện, bốn nam sinh liền phân công: mỗi người lén mang về vài mảnh xương.
Phải biết, hộp sọ con người gồm 23 mảnh—8 mảnh não, 15 mảnh xương mặt. Chia đều, ai cũng có phần.
Đợi sau khi vận chuyển đến ký túc xá, bọn họ dự định sẽ lắp ráp lại. Đầu lâu thì chỉ trải một tờ giấy đặt trên mặt đất, đêm hôm đó tuy trong lòng cứ thấy là lạ, nhưng đến khi trời sáng cũng bình an vô sự.
Ngày hôm sau, theo kế hoạch họ đem trả lại, chờ khi mang về phòng nghiên cứu thì mới phát hiện chỉ có 22 mảnh, thiếu mất một mảnh xương sàng.
Dù sao cũng chỉ là tiêu bản phòng thí nghiệm, nhưng bốn người lập tức sốt ruột, tìm khắp các góc ký túc xá vẫn không thấy, như thể nó tự dưng bay đâu mất. Họ nghi ngờ có lẽ đã rơi lúc vận chuyển, nhưng chẳng ai chịu nhận. Cuối cùng thương lượng với nhau: trước khi bị phát hiện, coi như không biết gì hết. Dù sao tiêu bản nhiều, đôi khi báo phế cũng là chuyện bình thường.
Không ngờ đến ngày thứ ba, Trương Khải bắt đầu… không ổn.
Buổi sáng, khi mọi người thức dậy, thấy anh ta đứng trước gương chải tóc cả nửa ngày. Vấn đề là—kiểu tóc của anh ta thuộc loại hói đỉnh, trên đầu chỉ lưa thưa vài sợi, chải kiểu gì được chứ? Nhưng anh ta vẫn ra sức vuốt vuốt, chải chải, còn nhíu mày soi đi soi lại như đang tạo kiểu salon cao cấp.
Sang ngày kế tiếp, tình hình càng quái đản. Trương Khải… bắt đầu trang điểm. Không đi làm, chẳng biết moi đâu ra mỹ phẩm, nhưng bôi đầy son đỏ chót lên miệng.
Hiện tại, anh ta đã hoàn thiện một “tác phẩm”: phấn mắt xanh xanh tím tím, má hồng như bôi sơn, son môi thì đỏ lòe, nền phấn dày đến mức nhìn cứ tưởng vừa úp mặt vào bao bột mỳ rồi xịt thêm một lớp sơn bóng.
Cái cảnh ấy… thật sự vừa buồn nôn vừa buồn cười.
Lâm Uyển nhìn mà dựng cả da gà, nhịn không được chép miệng, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ: so với cảnh này, Tạ Văn Dĩnh đúng thật là báu vật vô giá.
Cưỡng ép đàn ông đầu hói trang điểm thành "mỹ nhân" — đây đúng là một đòn trí mạng với mắt người thường.
Thì ra mấy người chọc người ta trước, mang cả đầu lâu của người ta về. Giờ nó quấn lấy cũng phải thôi. Không tìm đường c.h.ế.t thì sao mà c.h.ế.t được?
Mấy cậu kia nhìn nhau, mặt mũi xám xịt, ngại ngùng cúi gằm.
Một người lắp bắp giải thích:
Chuyện này… vốn là do Trương Khải đề nghị. Anh ta add một nhóm QQ… hình như là nhóm mấy người yêu thích linh dị. Chủ nhóm định kỳ phát nhiệm vụ khủng bố, hoàn thành thì có thưởng. Chỉ cần quay video, chụp ảnh chứng minh. Một nhiệm vụ là ngủ một đêm với đầu lâu người… tiên thưởng mười ngàn tệ…
annynguyen
Diêu Mộ Mộ bật cười khan, giọng chua loét:
Ôi chao, bây giờ dân mê linh dị hào phóng thế cơ à? Mười ngàn chỉ để ôm một cái sọ người đi ngủ? Nghe còn có vẻ dễ ăn. Chắc không phải lừa đảo chứ?
Không… không có! – Một cậu khác vội vàng xua tay. – Trong nhóm thật sự có người làm xong, lấy được tiền rồi! Rất chính xác!
Lâm Uyển nheo mắt, lạnh nhạt hỏi:
Thế các anh đã lấy được mười ngàn chưa?
Không ai dám nhìn thẳng cô, giọng rối rắm:
Không… vẫn luôn là Trương Khải liên lạc với bên kia. Giờ thành thế này rồi, ai còn dám nhận tiền nữa…
Đúng, chúng tôi… cũng không m.á.u lạnh đến thế…
Lâm Uyển phẩy tay, cắt ngang:
Được rồi, khoan bàn tiền nong. Đêm nay đợi thứ đang nhập vào Trương Khải hiện ra rồi nói sau. Dù gì cũng là các anh làm sai, nhớ xin lỗi đàng hoàng.
Trong lòng cô thì thầm: Người trong thành đúng là biết chơi. Chỉ ôm đầu lâu ngủ một đêm thôi mà được mười ngàn. Lúc trước mình chui rúc bãi tha ma hai đêm liền, rét đến cứng cả người, cuối cùng mới bắt được Khô Lâu Vương. Sư phụ lại chỉ cho 300 tệ… lúc đó còn vui lắm nữa chứ.
Nghĩ tới mà lòng càng thêm lạnh lẽo.
Mấy người kia không còn ý kiến gì, gật đầu như gà mổ thóc, hứa sẽ nghe theo sắp xếp.
Đêm xuống.
Qua chín giờ rưỡi, hành lang bệnh viện vắng hẳn bóng người. Ban ngày còn náo nhiệt, giờ tĩnh lặng đến rợn tóc gáy.
Bệnh viện về đêm như biến thành một thế giới khác — ánh đèn huỳnh quang hắt ra thứ ánh sáng trắng xanh, lạnh buốt, soi rõ từng mảng tường bong tróc.
Hai dãy ký túc xá cũ ở phía sau vắng tanh, vốn đã định phá bỏ năm sau. Nhiều người đã chuyển đi, chỉ còn vài thực tập sinh ngụ lại. Cả tòa lầu chỉ còn mấy căn có ánh đèn leo lét, nhìn xa xa như mắt quỷ lập lòe.
Riêng lầu năm, trống rỗng gần hết, chỉ còn gian phòng bọn họ. Hàng xóm hôm qua đã bị cảnh ban ngày dọa sợ, kéo nhau đi ở nhờ nhà người thân.
Ánh đèn đường hắt qua cửa sổ, loang lổ thành từng vệt sáng tối, khiến những vết nứt trên tường giống như đang nhăn nhúm thành gương mặt ai đó.
Không khí rờn rợn dần siết chặt, đến mức tiếng côn trùng ngoài cửa sổ cũng nghe như nhịp đếm lạnh lùng, chờ thứ gì đó bò ra.
Lâm Uyển cắm ba cây nhang ở hành lang ngoài cửa, khói xanh nghi ngút cuộn lấy ánh đèn vàng ố mờ mờ, vừa cổ quái vừa khó thở. Cô bình thản dặn:
“Nhớ canh chừng, cháy hết thì thay ngay, đừng để đứt quãng.”
Mùi đàn hương ngấm vào tường vách lạnh lẽo, dần dần lan ra khắp hành lang trống trải.
Hiện giờ vẫn còn hơi sớm, phải đến đúng 12 giờ – lúc âm dương giao thoa – thì "cô ta" mới tới.
Lâm Uyển thản nhiên rút điện thoại ra, mở game. Hành lang lạnh ngắt thỉnh thoảng có cơn gió lùa qua, mang theo mùi thuốc sát trùng ngai ngái của bệnh viện. Chỉ chốc lát, giữa cái yên tĩnh c.h.ế.t người liền vang lên tiếng “pằng pằng chíu chíu” trong trò chơi b.ắ.n súng.
Mấy nghiên cứu sinh: “…”
— Đúng là cao nhân giáo sư tìm tới… chắc chứ?
Diêu Mộ Mộ ngồi phịch xuống bậc thềm, hừ lạnh, cũng rút điện thoại mở game:
“Cô đúng là đồ phản đồ. Là tôi dạy cô chơi, vậy mà vừa có chút kỹ năng đã bỏ mặc sư phụ, không thèm lập đội nữa hả?”
Lâm Uyển không ngẩng đầu, ngón tay lia màn hình:
“Anh già rồi, chạy không nhanh, kéo chỉ số tôi tụt theo. Để yên tôi còn gánh team.”
Diêu Mộ Mộ: “…”
— Đây không phải học trò, đây là nghịch đồ!
Gần nửa đêm, Lâm Uyển mới thu điện thoại, nghiêm túc lấy giấy vàng ra đốt. Ánh lửa đỏ hắt lên gương mặt, biến cô thành nửa thần nửa quỷ.
Cô rút một lá bùa, giọng niệm chú chậm rãi, nhấn nhá từng chữ, âm vang trong hành lang trống hoang:
“Chiêu chiêu kỳ hữu… minh minh kỳ vô… tam hồn vĩnh cửu, phách vô tang khuynh—”
Nói xong, cô tưới rượu trắng xuống nền. Lạnh buốt. Hơi rượu bốc khói lờ mờ, như có tấm màn vô hình che lấp đi ranh giới sống chết.
Không khí nặng như chì. Những nghiên cứu sinh đưa tay bịt miệng, tim đập thình thịch. Rồi, từng vệt bóng đen từ đâu tụ lại, co kéo biến hình thành dáng người phụ nữ.
Khoảnh khắc gương mặt kia rõ ràng, mấy người gần như nghẹn thở—
Đó là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, quần áo giản dị, da tái xanh nhợt nhạt, môi nứt nẻ, khóe miệng lại cong thành một nụ cười quái gở.
Cái cười ấy, y như… Trương Khải hai ngày nay!
“Á—!” Một cậu hét lên, vội chui rúc ôm chặt lấy bạn. Ba người dính thành một cục, run cầm cập. Một người khác thì mặt mày nhăn nhó, cứng đờ như tượng, rồi bật khóc hu hu như trẻ con.
Diêu Mộ Mộ trợn mắt: “Các người đàn ông thì có thể… đừng ẻo lả thế được không?”
Anh vừa dứt lời thì bản thân cũng rùng mình, hai vai run khẽ.
Lâm Uyển lại thản nhiên, mỉm cười lễ độ như đang tiếp khách:
“Chị à, chào buổi tối.”
Nữ quỷ đảo mắt nhìn cô, môi hé ra một âm thanh khàn khàn như gió rít qua khe cửa:
“Xin chào, đại sư.”
— Ít ra người này còn dâng hương, dâng rượu, nói chuyện tử tế.
Lâm Uyển cười nhẹ, lời nói mềm mà gai:
“Chị đã từng quyên hiến t.h.i t.h.ể cho bệnh viện, đó là việc rất cao thượng. Nhưng mấy người này—” cô hất cằm về phía mấy nghiên cứu sinh đang run bần bật, “—không tôn trọng chị. Tôi không bênh họ đâu.”
Nữ quỷ lạnh lùng hừ một tiếng. Cái hừ ấy như chọc vào màng nhĩ, khiến đám thanh niên tóc gáy dựng đứng.
“Người trẻ tuổi, làm việc quá đáng.”
Mấy người bị điểm danh mặt cắt không còn giọt máu, ôm nhau run mạnh hơn.
Diêu Mộ Mộ thì thầm: “Trời ạ… y chang cảnh mấy phim ma Thái, chỉ khác là tôi đang đóng vai quần chúng bị hù chết.”
Lâm Uyển đổi giọng, nhẹ nhàng thương lượng:
“Có điều, âm dương cũng có quy tắc. Việc chị nhập vào cơ thể bạn học này… cũng không hợp lễ. Hôm nay tôi làm trung gian, xin chị nói ra điều kiện, chúng ta tìm cách điều tiết. Đừng chấp mấy người thiếu hiểu biết này.”
Đám nghiên cứu sinh không chịu nổi, nhao nhao khóc rống:
“Xin lỗi! Xin lỗi chị gái! Tụi em sai rồi!”
Nữ quỷ chớp mắt, khóe môi kéo lên nụ cười gớm ghiếc, nhưng giọng lại dịu đi:
“Đại sư đã nói, tôi đương nhiên nghe. Tôi muốn họ, trong bảy năm tới, mỗi năm vào ngày giỗ tôi, đều phải đốt tiền giấy. Ngoài ra… tôi từng mơ được học múa nhưng nhà nghèo, không có cơ hội. Từ nay bọn họ phải thường xuyên mở các tiết mục nhảy múa cho tôi xem.”
Mấy nghiên cứu sinh: “???”
— Bị quỷ đòi xem múa… nghe còn đáng sợ hơn bị đòi mạng.
Lâm Uyển gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Rồi quay lại liếc họ: “Các anh thì sao?”
“L-liên… liên tục bảy năm á?” Một cậu run lẩy bẩy hỏi.
Lâm Uyển khoanh tay: “Ai gây chuyện trước thì không có quyền mặc cả.”
“… Được ạ.” Cậu kia cúi đầu, rồi dè dặt hỏi: “Nhưng mà… phải mở cho chị gái này xem kiểu gì ạ?”
Nữ quỷ nhoẻn cười, răng trắng nổi bật trên gương mặt xanh tái:
“Đặt trước đầu lâu của tôi là được. Hoặc thắp ba nén nhang báo cho tôi biết. Tôi tên Hạ Vi Vi, c.h.ế.t ngày mười tám tháng sáu.”
Mấy nghiên cứu sinh: “…”
Không khí rờn rợn căng như dây đàn, ai nấy nín thở. Thế rồi, giọng nữ quỷ lại vang lên:
“Mấy người còn làm rơi… một mảnh sọ của tôi.”
Ầm—
Mấy nghiên cứu sinh quỳ rạp xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu:
“Xin lỗi chị! Xin lỗi chị!”
Lâm Uyển nhíu mày, bình tĩnh hỏi:
“Chị có thể nói rõ nó ở đâu không?”
Sau cùng, dựa vào lời chỉ dẫn mơ hồ, cả bọn mới tìm được mảnh xương sọ dưới hành lang tầng hai.
Ánh đèn bệnh viện chập chờn, tiếng bước chân vang vọng. Nỗi sợ hãi vẫn còn lẩn quẩn, xen lẫn buồn cười khó tả—ban ngày thì tưởng chỉ là chuyện nhảm, nhưng khi màn đêm buông xuống, mọi thứ bỗng hóa thành ác mộng thật sự.