Chiếc cốc này là quà tặng của Nguyễn Hàm Dực vào nửa năm sau khi họ hẹn hò. Hắn còn đặc biệt đặt người thiết kế hình ảnh hai nhân vật hoạt hình giống họ lên cốc. Cặp cốc này có hai chiếc, một chiếc ở chỗ hắn, một chiếc ở chỗ cô.
Khi nhận được món quà này, Tề Nhân không vui lắm, vì cốc là đồ dễ vỡ, khiến cô không khỏi nghĩ liệu mối quan hệ của họ có mong manh như thế không.
Nguyễn Hàm Dực không hiểu vì sao Tề Nhân lại giận dỗi. Hắn dỗ dành suốt nửa ngày trời mà không thấy cô nói một lời nào, sốt ruột đến mức gãi đầu bứt tai, lén lút nhắn tin cầu cứu người bạn thân luôn tự nhận mình là tay chơi phong lưu.
Thế nhưng, người bạn kia xưa nay không mấy coi trọng phụ nữ, làm gì có kinh nghiệm thật lòng đối đãi. Hắn chỉ nhắn lại cho Nguyễn Hàm Dực vỏn vẹn hai chữ: "Không biết."
Điều này làm Nguyễn Hàm Dực tức đến mức suýt bốc hỏa, thầm rủa mấy câu, rồi c.h.ử.i một tiếng "đồ vô dụng". Không còn cách nào khác, hắn đành mò lên mạng cầu cứu.
Khi đọc những lời giải thích của người khác, hắn mới ngơ ngác nhận ra lý do tại sao Tề Nhân lại giận mình.
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ bất lực, nghĩ thầm phải chăng đây là sự khác biệt trong tư duy giữa nam và nữ?
Rồi đôi mắt hắn dịu dàng hơn, đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy vai Tề Nhân, dịu dàng nói: "Nhân Nhân à, Nhân Nhân của anh tuyệt vời như vậy, anh sao có thể thay đổi người khác."
Tề Nhân không còn nhớ lúc ấy mình phản ứng thế nào, nhưng cô nhớ rất rõ lời hứa một đời đó.
Giờ đây, khi nhìn lại, mọi thứ đã đổi thay, Tề Nhân không khỏi cảm thấy man mác buồn. Cô khẽ thở dài, tự nhủ rằng đã đến lúc vứt bỏ những vật cũ kỹ này.
Con người luôn phải tiến về phía trước.
Tiếng nước sôi ùng ục bên tai kéo Tề Nhân trở về thực tại. Cô lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo, không để bản thân mãi đắm chìm trong những ký ức xưa cũ không thể thoát ra.
Năm năm, suy cho cùng cũng là quãng thời gian quá dài. Hắn đã thay đổi, cô cũng vậy. Hơn nữa, giờ đây hắn đã có người mình thương. Điều duy nhất cô có thể làm, chính là không quấy rầy cuộc sống của hắn.
Tề Nhân pha mật ong với nước nóng, rồi bước ra khỏi bếp.
Sau hôm nay, cô sẽ không còn gặp lại hắn nữa. Từ đây, mỗi người một phương, trong lòng cô sẽ không còn tồn tại một người tên là Nguyễn Hàm Dực nữa.
Cô bước đến bên sofa, nhìn Nguyễn Hàm Dực đang ngủ say, tư thế lộn xộn, rồi khẽ ngồi xuống, đặt chiếc cốc lên bàn trà, sau đó đưa tay khẽ lay hắn, nhẹ nhàng gọi: "Hàm Dực, tỉnh dậy đi."
Người đàn ông bị lay nhẹ tỉnh dậy, khẽ rên rỉ, giọng đầy cưng chiều: "Nhân Nhân, đừng nghịch nữa."
Tất cả như quay lại những năm tháng ấy.
Trong khoảnh khắc ấy, Tề Nhân như bị điện giật, bất động tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tại sao hắn lại làm như vậy, rõ ràng đã chia tay rồi, mỗi người cũng đã ổn định với cuộc sống của mình. Vậy mà tại sao, ngay lúc cô chuẩn bị cắt đứt hoàn toàn quá khứ, hắn lại xuất hiện trước mặt cô, dùng những lời lẽ mập mờ để khuấy động lòng cô?
Nước mắt không kìm được mà chực trào trong khóe mắt của Tề Nhân. Cô cố nén cảm giác đó, hít một hơi và lại gọi: "Hàm Dực, dậy đi nào."
Vừa nói, cô vừa đứng dậy, đưa tay ra kéo cánh tay của Nguyễn Hàm Dực.
Dù hắn đã say, nhưng dù gì cũng là một người đàn ông, sức lực sao có thể so với một cô gái yếu ớt như Tề Nhân được. Không biết là hắn thật sự say hay chỉ là giả vờ, nhưng hắn khẽ dùng chút lực, đã khiến Tề Nhân mất thăng bằng, ngã vào trong lòng hắn.
Tư thế gượng gạo đầy mập mờ này khiến mặt Tề Nhân đỏ bừng. Cô luống cuống đứng dậy, trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận và quát lên: "Dậy đi, uống nước này cho tôi!"
Người đàn ông vốn đang giả vờ ngủ khẽ mở mắt, thấy vẻ mặt tức giận của Tề Nhân thì ngoan ngoãn ngồi dậy trên sofa, cầm lấy cốc nước trên bàn, ngửa đầu uống. Thi thoảng, hắn lại lén liếc nhìn Tề Nhân vài lần.
Tề Nhân lúc này còn gì mà không hiểu. Người đàn ông này rõ ràng là đang giả vờ. Có thể ban đầu hắn say thật, nhưng sau khi ngủ một lát, hắn đã tỉnh táo hơn, chỉ là cố tình giả bộ trước mặt cô thôi!
Nghĩ đến sự lừa dối của hắn, gương mặt Tề Nhân không khỏi lộ vẻ tức giận.
"Nếu Nguyễn Ảnh đế đã tỉnh rồi, tôi cũng không giữ anh nữa. Xin mời đi cho."
Bị hắn lừa gạt như vậy, trong lòng Tề Nhân thầm rủa: Đúng là Ảnh đế, diễn xuất không cần kịch bản! Chỉ có cô ngốc nghếch tự mình sa vào trò của hắn!
Người đàn ông đang uống nước, nghe thấy lời Tề Nhân, trợn tròn mắt. Sao cô có thể trở mặt như thế! Rõ ràng là cô đưa hắn về, sao khi thấy hắn tỉnh lại lại muốn đuổi hắn đi chứ!
Hừ ╭(╯^╰)╮
Vào được đây rồi, đâu dễ mà đi ra!
Thế là, một ý nghĩ không mấy lương thiện nảy sinh trong đầu hắn.
Nguyễn Hàm Dực chớp chớp mắt với vẻ tội nghiệp, đặt cốc nước xuống, rồi ôm lấy đầu, giọng nói đầy ấm ức: "Nhân Nhân, đau đầu quá…"
Tề Nhân khoanh tay trước ngực, tựa vào lưng ghế sofa, nở nụ cười lạnh lẽo, nhìn hắn với ánh mắt chế nhạo: "Còn giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi!"
Thấy chiêu này không hiệu quả, trong mắt Nguyễn Hàm Dực thoáng hiện một tia tiếc nuối.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.