Chức Mạnh Bà Này Không Dễ Làm

Chương 17



 

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng, Kỷ Tồn vội vàng hét lên: "Hạ Tĩnh, em bình tĩnh lại, em định làm gì?"

 

Đáp lại Kỷ Tồn là tiếng tút tút trong điện thoại.

 

Lúc này, đầu óc Kỷ Tồn vốn còn chút lơ mơ giờ đã tỉnh táo hoàn toàn, nhớ lại câu nói vừa rồi của Hạ Tĩnh, hắn mở to mắt, trong đầu hắn không ngừng vang lên một cái tên.

 

Đường La!

 

Kỷ Tồn thầm rủa một tiếng "hỏng rồi," lập tức lao ra khỏi cửa, lên xe và phóng đi như bay, chỉ hận không thể biến tốc độ xe thành tốc độ máy bay.

 

Đến bệnh viện, Kỷ Tồn không kịp chờ thang máy, một mạch chạy lên tầng mà Đường La đang ở, nghe thấy tiếng cười nói từ trong phòng bệnh vọng ra, tảng đá trong lòng hắn lúc này mới được thả xuống.

 

Nhưng giây sau, hắn lại nín thở. Hạ Tĩnh dám nói như vậy, chắc chắn sẽ ra tay thực hiện. Dù cô ta không có thế lực, nhưng người nhà họ Hạ đã ra tay trợ giúp cô ta trước kia, lần này chắc chắn vẫn sẽ ra tay cho cô ta.

 

Kỷ Tồn lúc này hiểu rất rõ suy nghĩ của họ.

 

Nhà họ Hạ luôn coi nhà họ Kỷ là đối thủ cạnh tranh, ngấm ngầm muốn phân cao thấp, muốn thôn tính nhà họ Kỷ, nhưng tiếc là không thể một lần nuốt trọn nhà họ được. Nhà họ Kỷ là một miếng xương lớn, không phải thứ nhà họ Hạ có thể dễ dàng c.ắ.n nuốt.

 

Có lẽ người đó cảm thấy cách nuốt trọn không khả thi, nên đã chuyển sang nhắm vào hắn. Nếu hắn và Hạ Tĩnh thật sự đến với nhau, thì nhà họ Kỷ và nhà họ Hạ sẽ trở thành thông gia, dù thế nào cũng sẽ phải hỗ trợ, nâng đỡ lẫn nhau.

 

Kỷ Tồn nheo mắt, suy nghĩ về thân phận người giúp đỡ Hạ Tĩnh trong nhà họ Hạ.

 

Người đứng đầu nhà họ Hạ có hai người con, con trai tiếp quản một phần công việc kinh doanh, còn một người con gái, nghe nói vẫn đang đi học.

 

Chuyện này, nếu không phải là kế hoạch của người đứng đầu nhà họ Hạ, thì là của con trai ông ta, nhưng bây giờ, bất kể người đứng sau là ai, cũng không thể tác động đến hắn dù chỉ một chút.

 

Lúc này, hai vệ sĩ vừa mua đồ ăn về, thấy Kỷ Tồn lảng vảng trước cửa phòng bệnh, có chút sửng sốt, nét mặt khó chịu pha chút cảnh giác: "Anh làm gì ở đây?"

 

Lúc rời đi, Kỷ Tồn vốn đang ghi thù hai người này vì đã cưỡng chế hắn ra khỏi phòng bệnh. Giờ đã biết được sự thật, hắn bỏ qua tất cả, coi như không thấy biểu cảm của họ: "Ông tôi vẫn còn ở trong đó, tôi ở đây đợi ông thì có gì sai?"

 

Hai người vệ sĩ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái.

 

Kỷ Tồn uống rượu, não phản ứng hơi chậm, đến khi não xử lý xong thông tin, hắn mới nhớ lại, lúc nãy hắn bị chính ông nội ra tối hậu thư đuổi ra ngoài, sao lúc nãy lại còn lấy ông ra làm lá chắn?

 

Ánh mắt Kỷ Tồn lóe lên chút hối hận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hai vệ sĩ ra ngoài mua đồ giúp những người trong phòng, cũng chuẩn bị tiến vào trong, vừa báo cáo nhiệm vụ, vừa mách lẻo chuyện Kỷ Tồn quay trở lại, tất nhiên sẽ không thèm để ý đến biểu cảm của Kỷ Tồn.

 

Họ gõ cửa rồi bước vào phòng.

 

Kỷ Tồn nhanh chóng thò đầu nhìn vào trong, tiếc là cửa chỉ mở rồi đóng lại trong chớp mắt, hắn không kịp thấy gì cả, trong lòng không khỏi thất vọng.

 

Trong phòng bệnh, Sơ Nguyệt chắc chắn mình vừa thấy bóng người lướt qua khe cửa, liền hỏi: "Chú Hai, ngoài đó có ai không?"

 

Người được gọi là chú Hai ừ một tiếng, đặt đồ xuống, không ngẩng đầu lên: "Là Kỷ Tồn."

 

Mọi người đều ngẩn ra, chị Cầm lẩm bẩm: "Cậu ta không phải đã đi rồi sao?"

 

Chú Hai đáp: "Ai biết được."

 

Chú Hai nói xong, mọi người có chút á khẩu, nhưng không ai để tâm nhiều đến điều đó.

 

Cũng phải thôi, Kỷ Tồn vốn là người lập dị, thường nghĩ một đằng làm một nẻo. Vừa nãy còn dám cãi nhau với ông nội Kỷ, ai có thể đoán được suy nghĩ của anh ta chứ?

 

Vừa nghĩ vậy, mọi người không thèm quan tâm đến người ngoài cửa nữa, lập tức tiếp tục làm việc của mình, tiếng cười nói lại vang lên trong phòng, khiến Kỷ Tồn đứng bên ngoài khó chịu vô cùng.

 

Nhưng vì lòng tự trọng quá cao, hắn không thể cứ thế thoải mái đẩy cửa bước vào để cùng họ trò chuyện vui vẻ được.

 

Thế là, Kỷ Tồn đành tiếp tục khó chịu đứng sát cánh cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong, giống như điều này có thể giúp hắn gần gũi hơn với hai mẹ con họ.

 

Bỗng dưng, tiếng xoay nắm cửa vang lên khiến Kỷ Tồn giật mình nhảy lùi lại. Hắn cố tỏ vẻ thản nhiên, nhưng không biết rằng hành động che giấu vụng về đó đã sớm lọt vào mắt của Chú Hai.

 

Chú Hai im lặng nhìn Kỷ Tồn, dường như đã thấy rõ toàn bộ suy nghĩ của hắn, nhưng cũng không mở miệng vạch trần.

 

Ông âm thầm cười khinh miệt, thầm nghĩ Kỷ Tồn quả là nhát gan, đến cả dũng khí vào gặp bé con cũng không có. Một người như thế mà cũng muốn làm cháu rể của nhà họ Đường, mặt mũi thật là lớn, thà chịu khổ thể nào cũng phải giữ được cái mặt này.

 

Khi thấy người ta vờ ngốc, ông cũng không nói thêm gì, chỉ bảo một cảnh vệ khác tiếp tục công việc, đừng để ý đến Kỷ Tồn.

 

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.

Kỷ Tồn thấy Chú Hai hành động như vậy, cũng hiểu ý, tiếp tục giả vờ không biết gì. Thế là trong hai ngày sau đó, hắn cứ mỗi ngày lại lén lút vào bệnh viện thăm Sơ Nguyệt vài lần, ra vẻ rất đứng đắn.