Hừ, chủ nhân họ đã nói vậy, họ làm sao dám để ý nhiều. Dù sao những năm qua, cũng thường xuyên có nữ quỷ chạy đến điện Tần Quảng Vương, họ đã thấy nhiều rồi!
Nhưng kết quả là sao, chẳng có ai được lợi lộc gì cả!
Được rồi, Sơ Nguyệt mất đi một đoạn ký ức quan trọng, đối với Địa Phủ này cũng coi như rất quen thuộc, chẳng hề nhận ra có gì không ổn. Nếu nói có điều gì không ổn, thì chỉ là làm một con ma ở Địa Phủ này quá lâu, cũng hơi ngột ngạt!
Vì vậy, Sơ Nguyệt đầy nhiệt huyết bắt đầu nhắm đến vị trí Mạnh Bà. Nỗ lực phấn đấu suốt năm trăm năm, cuối cùng cô đã ngồi được vào vị trí Mạnh Bà, không ngờ số phận lại đùa giỡn với cô.
Cải cách chế độ Mạnh Bà!
Trước đây cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, giờ tìm lại ký ức mới hiểu rõ mọi chuyện!
Đúng là cô và Luân Chuyển Vương là bạn tốt nhiều năm, nhưng làm sao địch nổi việc Thượng Yến và Tần Quảng Vương cũng là bạn thân nhiều năm!
Nhìn dáng vẻ trước đây của cô, chắc hẳn Thượng Yến đã sớm tìm thấy cô rồi. Tuy không rõ Thượng Yến đã thỏa thuận gì với Tần Quảng Vương, mới khiến anh ta đồng ý một chuyện hoang đường như vậy.
Cô có thể khẳng định, đây nhất định là do Thượng Yến sắp đặt!
Dù sao đi nữa, năm trăm năm cộng với ba mươi năm trải kiếp trước đó, Thượng Yến không xuất hiện thì không được!
Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, Sơ Nguyệt hung dữ liếc nhìn Yên Hồi Tháp, cái tên này chỉ biết phá hoại chứ chẳng làm được việc gì!
Bị liếc nhìn một cách khó hiểu, Yên Hồi Tháp cũng chẳng biết phải làm sao...
"Thượng Yến bây giờ ở đâu?" - Sơ Nguyệt lơ đãng đùa nghịch với đầu ngón tay, hỏi nhạt nhẽo.
Yên Hồi Tháp nhún vai, đáp: "Không biết."
Sơ Nguyệt lại liếc nhìn Yên Hồi Tháp: "Đồ vô dụng! Ngươi biết được cái gì chứ!"
Thở dài một hơi, Sơ Nguyệt rất đau khổ mà nói: "Sai lầm lớn nhất đời ta là quen biết ngươi."
Yên Hồi Tháp vô tội hỏi: "Ta làm sao?"
"Ngu c.h.ế.t người chứ sao!" - Sơ Nguyệt thầm nghĩ.
Cô bé bên cạnh không nhịn được kéo kéo ống tay áo người anh trai vừa kém thông minh vừa kém tinh tế của mình, ngây thơ vô tội mà đả kích: "Ca ca, Sơ Nguyệt đang chê anh đấy."
Yên Hồi Tháp nổi cáu đùng đùng, vừa định biện hộ cho mình thì một giọng nói không đứng đắn vang lên, khiến tất cả cơn giận của Yên Hồi Tháp đều tan biến.
Đùa gì chứ, cái tên sủng vợ kia đã đến, anh ta đâu dám làm loạn nữa.
Giọng nói của Nguyệt Nguyệt vẫn đầy yêu chiều.
Sơ Nguyệt lập tức cau mày, xoay người định bước ra khỏi Nhạn Hồi Tháp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bây giờ nàng thực sự không muốn nhìn thấy gã này chút nào!
Thật lòng!!
Ngay khi Sơ Nguyệt sắp bước ra khỏi Nhạn Hồi Tháp, eo nàng đã bị một bàn tay lớn ôm chặt, chặt đến nỗi không thể thoát ra được.
Trước mắt là một gương mặt vô cùng tuấn tú, ngũ quan tinh xảo, mỗi đường nét đều toát lên vẻ yêu mị. Đôi mắt đào hoa sinh ra đẹp đẽ lạ thường, chỉ cần nhìn thêm một cái là sẽ bị ánh sáng trong đôi mắt ấy thu hút.
Mái tóc dài màu xám trắng được buộc lên, những sợi tóc rơi xuống vai, như một mỹ nam trong tranh vẽ. Người đến chính là Thượng Yến, vị Nguyệt Lão của Thiên Cung.
Dù đã nhìn quen khuôn mặt này, nhưng đã lâu không gặp, Sơ Nguyệt vẫn không khỏi ngẩn ngơ một chút.
Nhưng ngay sau đó, Sơ Nguyệt lại gạt bỏ những suy nghĩ vô ích trong đầu, kiên định ý định tính sổ với người nào đó.
Hắn nghĩ chỉ cần vài câu đường mật cộng với kế mỹ nam là nàng sẽ tha thứ sao!
Không đời nào!
Chưa từng nói chia tay, vậy mà gã này dám lạnh nhạt với nàng lâu đến thế, không phải chỉ vài ngày, mà là năm trăm năm cộng thêm ba mươi năm!
Hừ!
Mượn lời người trần gian, nam nhân như vậy không chia tay thì để đó qua năm à?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Sơ Nguyệt không khỏi lạnh mặt, giọng nói cũng giảm xuống vài độ: "Buông ra!"
Thượng Yến cười rất yêu mị, một tay vẫn ôm chặt eo Sơ Nguyệt không buông, tay kia càng táo bạo vuốt ve eo nàng qua lớp áo mỏng, miệng nói đầy khiêu khích: "Không buông!"
Nghe vậy, sắc mặt Sơ Nguyệt càng trầm xuống, đôi mắt đẹp híp lại, đ.á.n.h giá khuôn mặt tinh xảo của Thượng Yến, cảnh cáo: "Nếu không buông ra, ta sẽ không khách sáo đâu!"
Nếu không dỗ ta cho tốt, xem ta thu thập ngươi thế nào!
Thượng Yến chịu không nổi ánh mắt của Sơ Nguyệt, mặt không khỏi áp sát Sơ Nguyệt, môi đã rơi xuống dái tai nàng, thở nhẹ khiến Sơ Nguyệt run rẩy, tức giận trừng mắt nhìn gã đàn ông không biết xấu hổ này.
Đáng tiếc Thượng Yến đã không thấy được ánh mắt của Sơ Nguyệt, ngược lại còn thì thầm, để hơi thở mình càng gần Sơ Nguyệt hơn.
Nguyệt Nguyệt, năm trăm ba mươi năm hai mươi mốt ngày mười ba phút mười bốn giây, mỗi khoảnh khắc ta đều nhớ nàng, không ngừng nghỉ.
Toàn thân Sơ Nguyệt cứng đờ, không biết phải làm sao.
Theo lý thì nàng nên oán hận hắn, nhưng cũng không cưỡng lại được việc nàng yêu hắn!
Làm màu, cũng chỉ là muốn thu hút sự chú ý của hắn mà thôi. Ai bảo gã đàn ông này suốt ngày bận rộn với sợi chỉ đỏ, chẳng dẫn nàng đi chơi gì cả.