Tần Tử Hiên cũng đối diện với Thẩm Đàm, tia m.á.u trong mắt đối phương khiến tim hắn không khỏi run lên, gần như theo bản năng tránh đi ánh mắt như chim ưng của Thẩm Đàm.
Cảm giác tội lỗi mạnh mẽ khiến hắn gần như không thở nổi.
Thẩm Đàm trầm giọng nói: "Theo ta ra ngoài một lúc."
Tần Tử Hiên không dám có ý kiến gì, đi theo Thẩm Đàm ra ngoài.
Hai người đi đến một góc trống trải, Thẩm Đàm dừng bước, đứng khoanh tay, nhìn về phía đồi nhỏ ở xa, vẻ mặt có chút dịu đi, nhưng toàn thân lại toát lên vẻ cô đơn.
Sau một lúc lâu, Thẩm Đàm mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Ức nhi là con gái duy nhất của ta, vẫn luôn được ta nuông chiều đến vô pháp vô thiên, hôm nay gặp nạn này, chỉ trách bản thân nó. Ngươi yên tâm, Thẩm Đàm ta tuy không phải anh hùng hào kiệt gì, nhưng cũng không vì việc này mà oán hận ngươi. Chỉ có một điều..."
Nói đến đây, Thẩm Đàm dừng lại, trong mắt lóe lên sát khí: "Họ Tần, ta sẽ không tha cho bọn họ đâu. Nếu ngươi không can thiệp vào chuyện này, ta tự nhiên không tìm ngươi phiền phức."
Con gái duy nhất bị thương nặng như vậy, trong lòng Thẩm Đàm không phải không có oán hận, chỉ là ông là chủ nhân của một trang viện, phải giữ bình tĩnh trước, mới có thể ổn định được đám người bên dưới.
Ông biết, toàn bộ người trong sơn trang đều yêu thương Thẩm Ức, thấy Thẩm Ức trong tình cảnh này, sự phẫn nộ trong lòng họ không kém gì bản thân.
Lời Thẩm Đàm vừa dứt, Tần Tử Hiên liền "phịch" một tiếng quỳ thẳng xuống, thái độ chân thành nói: "Thẩm trang chủ, lời vừa rồi tiểu nhân nói về việc muốn chăm sóc Thẩm Ức cả đời không phải nói suông, mong trang chủ thành toàn!"
Thẩm Đàm vẫn không quay người, cũng không nói gì.
"Còn về họ Tần, ngày đó tiểu nhân bị ép rời khỏi Tần gia, từ đó không còn bất kỳ quan hệ gì với họ nữa. Chỉ mong trang chủ có thể đáp ứng tiểu nhân, khi người trong trang đến họ Tần, có thể mang theo tiểu nhân cùng đi." Tần Tử Hiên càng nói, trong mắt càng hiện rõ nỗi bi thương.
Nếu nói những lời trước đó chưa làm Thẩm Đàm động lòng, thì câu nói sau của Tần Tử Hiên đã khiến cảm xúc Thẩm Đàm dâng trào, lập tức quay người lại, một tay nắm lấy cổ áo Tần Tử Hiên, mặt lộ vẻ phẫn nộ như muốn hủy trời diệt đất: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tần Tử Hiên bị Thẩm Đàm nắm chặt, hơi khó thở, mặt đỏ bừng, từ từ thốt ra: "Bọn họ đã lấy đồ của ta, ta tất nhiên phải lấy lại."
Đồ vật đó cũng được coi như bảo vật gia truyền, đã định là của Thẩm Ức, tất nhiên phải giao đến tay nàng.
Thẩm Đàm nhìn chằm chằm Tần Tử Hiên một hồi lâu, mới buông tay ra, ném Tần Tử Hiên xuống đất như ném một túi rác, rồi lặng lẽ bỏ đi.
Tần Tử Hiên chưa kịp hoàn hồn, vội vàng gọi theo bóng lưng Thẩm Đàm: "Trang chủ!"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Bước chân Thẩm Đàm khựng lại một chút, rồi tiếp tục bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng đúng lúc Tần Tử Hiên đã tuyệt vọng, lời Thẩm Đàm vọng lại: "Ta đồng ý với ngươi."
Lời Thẩm Đàm như liều t.h.u.ố.c trợ tim cho Tần Tử Hiên, hắn bỗng nở nụ cười, rạng rỡ chói lọi.
Nằm trên đất thở dốc một lúc, Tần Tử Hiên lại vội vàng trở về phòng Thẩm Ức, vừa đến gần cửa phòng, Tần Tử Hiên đã nói với cô tỳ nữ đứng canh ngoài cửa: "Chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng."
Cô tỳ nữ nghe vậy, có vẻ khó xử nhìn Tần Tử Hiên, rồi ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Sơ Nguyệt.
Nghe thấy động tĩnh, Sơ Nguyệt liếc nhìn, nhíu mày, nhưng vẫn nặng nề gật đầu.
Cô tỳ nữ dạ một tiếng rồi lui xuống, dẫn theo Tần Tử Hiên.
Đợi một lúc mà không nghe thấy tiếng động nào nữa, Sơ Nguyệt nhìn Thẩm Ức vẫn còn ngớ ngẩn mà cười, thì thầm: "Nếu đây là cái giá phải trả để có được người có duyên với cô, chắc cô cũng sẽ vui lòng phải không?"
Là Mạnh Bà nhiều năm, Sơ Nguyệt hiểu sâu sắc rằng mọi việc đều không thể đảo ngược. Nếu muốn có được điều mình muốn, ắt phải trả một cái giá nhất định, có như vậy mới công bằng.
Cô đưa tay nắm lấy tay Thẩm Ức, chỉ mong rằng sau này cô vẫn sẽ vui vẻ như thế này.
Nói xong, Sơ Nguyệt dừng lại, vẻ mặt trở nên buồn bã, chắc rằng sau này cô cũng không cần ta nữa, mà ta cũng...
Đến cuối cùng, Sơ Nguyệt nghẹn ngào không nói được nữa.
Đúng vậy, mặc dù lần này cô chuyển sinh thành người để giúp đỡ Thẩm Ức, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một lữ khách trong cuộc đời nàng mà thôi. Cô đã nhận thấy rõ sự thay đổi trong cơ thể mình, tất cả bóng dáng cô đang dần dần biến mất.
Có lẽ, khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất, đó chính là lúc cô phải rời đi chăng?
Thẩm Ức không hiểu, chỉ thấy nụ cười của Sơ Nguyệt rất hiền hòa, cũng hướng về phía Sơ Nguyệt nở một nụ cười ngây thơ.
Sơ Nguyệt đưa tay xoa đầu Thẩm Ức, thực ra Thẩm Ức như bây giờ cũng khá tốt, ít nhất là không lo không nghĩ gì cả.
Nói xong, Sơ Nguyệt liền rút tay về, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, ta ra ngoài một lát, rồi sẽ quay lại ngay."
Vừa nghe Sơ Nguyệt nói muốn đi, cả người Thẩm Ức đều căng thẳng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Sơ Nguyệt không buông, đôi mắt như con nai con.