Ta nghe nói, hôm sau, Tấn Vương liền tìm đến Ngự thư phòng, quỳ trước mặt Hoàng đế, dâng sớ vạch tội phụ thân ta.
Hắn tố cáo Chu gia gian dối, dùng hàng kém chất lượng tráo đổi hàng thật.
Lại nói Chu gia cố ý lừa gạt hắn, dùng Chu Phấn Nhi thay thế ta.
Hoàng đế nghe xong, không khỏi kinh ngạc.
Phụ thân ta biết giãy giụa cũng vô ích, đành quỳ xuống dập đầu tạ tội: "Lão thần thực sự không hay biết, đến tận hôm nay mới vỡ lẽ mọi chuyện. Tất cả đều do tiện nội kia cả gan làm loạn. Lão thần có tội giám sát không nghiêm, xin cam tâm chịu phạt."
Hoàng đế tuy giận nhưng không tiện trừng phạt ông ta.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chỉ là, sự việc vỡ lở, Chu Phấn Nhi từ nay về sau hoàn toàn mất hết thanh danh.
Phụ thân ta đối đãi với nàng ta cũng chẳng còn như trước.
Chỉ có huynh trưởng ta vẫn một lòng yêu thương, không rời không bỏ vị muội muội này của mình.
Lại nói, hai người họ tình cờ gặp Tần Vương Thế tử trên phố.
Tần Vương Thế tử nhớ đến chuyện nhục nhã năm xưa, liền nổi giận lôi đình, đòi đánh cho một trận trước bàn dân thiên hạ.
Chu Phấn Nhi nhẫn tâm đẩy huynh trưởng ta ra hứng chịu.
Tần Vương Thế tử sai người trói quặt tay huynh trưởng ta ra sau lưng, rồi quay sang uy h.i.ế.p Chu Phấn Nhi: "Nếu ngươi chịu tự tay tát hắn mười cái, ta sẽ tha cho ngươi."
Nào ngờ, Chu Phấn Nhi không chút do dự, làm theo răm rắp.
Tần Vương Thế tử thấy vậy thì khoái chí cười lớn, cảm thấy vô cùng hả hê.
Huynh trưởng ta mất hết mặt mũi, ê chề trở về nhà.
Sau khi về đến phủ, huynh ấy ấm ức nói với tẩu tử: "Ta thật không nên yêu thương ả ta đến vậy, quả đúng là đồ vong ân bội nghĩa."
Tẩu tử nghe được những lời này, liền đem kể lại cho ta, rồi dứt áo hồi môn về nhà mẹ đẻ.
Mặc cho đại ca cầu xin thế nào, nàng ấy cũng không chịu quay về.
Đại ca ta lại quay sang muốn làm thân với ta, nhưng ta nhất quyết không cho hắn bước chân vào cửa.
Chu Phấn Nhi càng thêm sa sút, phụ thân ta đến cả việc thừa nhận ả là con gái cũng không muốn.
"Vẫn là con ngoan hơn cả, làm rạng danh tổ tông." Phụ thân chua chát nói.
Ta khẽ cười, đáp: "Phấn Nhi có ngày hôm nay, chẳng phải do phụ thân, đại ca và kế mẫu dung túng nuông chiều mà ra sao? Nay người và đại ca lại tự cho mình vô tội, thật nực cười."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đáng tiếc, ta giờ đã là Thái tử phi, ông ta không dám làm gì. Cuối cùng, ông ta tức giận đến tím mặt, hậm hực phất tay áo bỏ đi.
Ta căm ghét Chu Phấn Nhi, đồng thời cũng ghét cay ghét đắng những kẻ chỉ biết rũ bỏ trách nhiệm như phụ thân và huynh trưởng.
Nhưng Chu Phấn Nhi lại cho rằng, tất cả những chuyện này đều là do ta gây ra.
Với tầm nhìn hạn hẹp của ả, dù kiếp trước ta không ra tay, ả có ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu cũng chẳng thể lâu bền – đương nhiên, việc ả dễ dàng bị ta hạ bệ đã chứng tỏ, bản thân ả ngoài chút nhan sắc ra, chẳng có tài cán gì.
Nay, ả lại muốn một lần nữa hãm hại ta.
Ả ta ngây thơ cho rằng, chỉ cần ta chết, phụ thân và huynh trưởng sẽ lại yêu thương ả như trước, kế mẫu cũng sẽ quay về. Ả sẽ lại được Tấn Vương yêu thích, cuộc đời sẽ lại rạng rỡ như thuở ban đầu.
Chỉ cần ta c.h.ế.t đi mà thôi.
Vậy nên, ả đã bày ra một cái bẫy.
Cái bẫy ấu trĩ của ả, quả thực khiến ta phải phì cười. Nhưng không sao, ta cũng chẳng buồn so đo với ả, chi bằng cứ thuận theo ý ả, để ả sớm xuống mồ yên nghỉ.
*
Chu Phấn Nhi đích thân đến mời ta uống rượu.
Ả ta tìm đến tận viện ta, ngữ khí vô cùng thành khẩn: "Tỷ tỷ, tất cả đều là do muội có lỗi với tỷ. Nhưng muội cũng chẳng muốn thế, là do nương muội ép buộc muội làm vậy."
Ả ta lại nói: "Muội xin lỗi tỷ. Chúng ta vẫn là tỷ muội, sau này muội sẽ nghe theo lời tỷ, được không?"
"Được thôi." Ta lạnh nhạt đáp.
"Vậy thì tốt quá rồi, muội đã cho bày một bàn tiệc ở Thanh Vận Lâu trong hậu hoa viên, tỷ muội chúng ta cùng nhau cạn chén." Ả ta hồ hởi nói.
Ta gật đầu đồng ý.
Xem ra, ả ta từ trước đến nay chẳng hề đọc sách thánh hiền, kế sách vụng về đến mức ta không nỡ nhìn.
Đợi sau khi ả ta rời đi, ta liền phân phó Hải Đường: "Đi lấy chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng kia đến đây."
Hải Đường sai bà tử trông coi y phục lục lọi tìm chiếc áo choàng kia.
Hôm đó, ta khoác chiếc áo choàng ấy lên người, tìm đến thư phòng của phụ thân, nói là muốn mượn ông một quyển sách.
Đồng thời, ta cũng không quên nói bóng gió với ông: "Phấn Nhi muốn mời con đến Thanh Vận Lâu uống rượu, nói là muốn tạ tội."
"Thật hồ đồ!" Phụ thân nhíu mày nói, "Không cần phải để ý đến nó."
"Con vẫn muốn cùng muội ấy làm lành, dù sao cũng là tỷ muội một nhà." Ta nhẹ giọng đáp.