Chú Khó Tính Của Em

Chương 6: Chú Khó Tính Của Em



Tôi vô thức muốn mở miệng giải thích, nhưng đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu —

Giọng nói khàn khàn ấy của Tạ Thanh Hành, đôi mắt anh ấy đỏ hoe…

Liệu anh ấy thật sự không có cảm giác gì với tôi sao?

Liệu có phải những gì trong các tiểu thuyết viết là đúng? Có những người chậm hiểu phải trải qua cảm giác ghen tuông mới nhận ra tình cảm thật sự của mình?

Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến việc thử thăm dò Tạ Thanh Hành bằng cách này.

Tôi luôn hy vọng người tôi thích sẽ hiểu rõ tình cảm của tôi từng phút từng giây, không cần phải hoài nghi gì cả.

Nhưng suốt bao lâu nay, tôi vẫn chẳng thu được chút gì.

Thôi thì cũng chẳng còn cách nào, đành liều một phen, coi như là hy vọng cuối cùng.

12.

Nghĩ đến đây, tôi cố làm ra vẻ e thẹn, lùi lại mấy bước, giả vờ nép vào lòng của Tống Chương:

“Chú nhỏ, giới thiệu với anh một chút, đây là bạn trai của em, Tống Chương.”

“Tống Chương, đây là chú nhỏ mà em luôn nhắc đến với anh.”

Tống Chương rõ ràng sững lại, trong đôi mắt nhỏ là sự nghi hoặc lớn, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi “thân mật” vươn mặt dụi vào má anh, ghé tai thì thầm: “Cứ làm theo tôi một chút.”

Tống Chương ngay lập tức hiểu ra ý tôi.

Anh hào phóng ôm lấy eo tôi: “Là chú nhỏ à, mau vào trong đi.”

Nói rồi, anh trách móc: “Tần Tử Bội, sao em không nói sớm để chú nhỏ tới, lại còn làm áo anh dơ như thế này. Giờ gặp chú nhỏ như vậy thật mất lịch sự.”

Tôi trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với Tống Chương.

Đỉnh!

Anh biết cách làm chuyện nghiêm túc trở nên không nghiêm túc.

Tôi lén lút liếc nhìn Tạ Thanh Hành, chỉ thấy khuôn mặt anh như đông cứng, hai tay buông bên người siết chặt thành nắm đấm, cánh tay nổi đầy gân xanh.

Có mùi rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng anh ấy sẽ không đánh Tống Chương chứ?

Tôi không thể để anh trai tốt của mình bị ăn đòn vô cớ.

“Biết mất lịch sự mà còn đứng đây.” Tôi giả vờ ngại ngùng đẩy Tống Chương vào trong phòng.

“Tần Tử Bội, tôi cho em 5 giây, bây giờ ra đây cùng tôi về nhà.”

Sau lưng, giọng nói lạnh lùng của Tạ Thanh Hành vang lên.

Anh ấy giận rồi.

Phải biết rằng, Tạ Thanh Hành chưa bao giờ gọi tên tôi đầy đủ như vậy.

Hóa ra người vốn dĩ luôn bình tĩnh, là cán bộ già cứng nhắc, cũng sẽ nổi giận.

Thật là…

Quá kích thích!

Tôi làm như không nhận ra tâm trạng của Tạ Thanh Hành:

“Vâng, chú nhỏ, đợi một chút, em rửa mặt đã.”

Chạy vội vào nhà vệ sinh, tôi nhanh chóng rửa mặt, đánh răng, rồi chỉnh lại tóc một chút, kéo ra hai lọn tóc bên tai.

Rồi từ trong túi lấy ra một ít nước hoa, xịt nhẹ lên người.

Thường thì, tình tiết tiếp theo của cảnh ghen tuông sẽ là— “trừng phạt”.

— Cưỡng hôn không thể kiềm chế, vừa ghen vừa tức giận đánh mông, giận dữ “dạy dỗ bằng roi”…

Phải “đánh” tôi khóc lóc kêu gọi sẽ chỉ yêu mỗi chú nhỏ thôi…

Khụ…

Tôi là biến thái, tôi thú nhận rồi.

Tình yêu lành mạnh chắc chắn quan trọng, nhưng sự ép buộc đến từ Tạ Thanh Hành lại đặc biệt khiến tôi mong chờ.

Để chuẩn bị đón nhận những cảnh tiếp theo, tôi phải đảm bảo mình phải thật xinh đẹp.

Tạ Thanh Hành tựa người vào bên xe, ngón tay cầm điếu thuốc còn vương chút khói.




Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com