Chú Khó Tính Của Em

Chương 16: Chú Khó Tính Của Em



Tôi cũng đã hoàn toàn hiểu được những lời dài dòng mà Tạ Thanh Hành đã nói trước đây.

Lúc này, tôi hoàn toàn biết mình muốn gì và có đủ khả năng chịu trách nhiệm về tất cả những quyết định của mình.

Ngay cả Tạ Thanh Hành cũng không thể dễ dàng ảnh hưởng đến nhận thức của tôi hay thay đổi quyết định của tôi nữa.

Cuối cùng, chúng tôi đã ở một vị trí có thể đối thoại bình đẳng.

Tôi yêu Tạ Thanh Hành nhiều hơn trước.

Sự yêu thương này không còn vì anh có khả năng mang lại sự bảo vệ mạnh mẽ cho tôi, mà là vì sự tôn trọng anh dành cho tôi.

Anh ấy từ đầu đến cuối đều giúp tôi xây dựng một nhân cách độc lập.

Với trí tuệ của tôi khi ấy và sự yêu mến tôi dành cho anh, anh hoàn toàn có thể khiến tôi trở thành một người chỉ xoay quanh anh, nghe theo mọi lời anh nói, và tôi sẽ cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.

Rõ ràng việc để tôi có một nhân cách độc lập là một điều có nguy cơ đối với anh khi “sở hữu tôi”.

Điều này có nghĩa là tôi có khả năng rời xa anh bất cứ lúc nào. Một khi tôi bị thế giới hoa lệ bên ngoài mê hoặc, anh sẽ không thể kiểm soát tôi nữa.

Có lẽ đây cũng là lý do mà Tạ Thanh Hành không chịu để tôi “ăn thịt”.

Anh ấy biết khi tôi đã thấy nhiều cảnh đẹp hơn, tôi sẽ bắt đầu không còn yêu anh như trước nữa.

Vì vậy, cái mà anh không phá vỡ chính là lớp “cửa sổ” cuối cùng, ít nhất chúng ta vẫn có thể quay lại với mối quan hệ nguyên thủy, không đến mức trở thành người xa lạ.

Hừ, dù về bản chất là tự lừa dối mình,

Nhưng cũng có thể nói là anh ấy thật sự rất quan tâm tôi.

Với một người như Tạ Thanh Hành, sao có thể không yêu được chứ?

21.

Vào ngày cầu hôn, tôi tự tay chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến.

Vào khoảnh khắc tôi lấy nhẫn ra, Tạ Thanh Hành đã đỏ mắt.

Tôi bỗng nhận ra, chuyện kết hôn này không phải vì tôi đã chờ đợi quá lâu, mà là vì anh ấy đã chờ đợi quá lâu.

Tạ Thanh Hành đã 34 tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mười năm qua anh gần như dành hết cho tôi.

Chăm sóc tôi lúc còn trẻ, chỉ dẫn tôi khi trưởng thành.

Cuối cùng, anh đã đợi đến ngày tôi có đủ khả năng và sẵn sàng đứng cạnh anh.

“Bội Bội, em thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng Tạ Thanh Hành run rẩy.

Tôi hôn lên môi anh.

“Rõ ràng hơn bao giờ hết. Em yêu anh, Tạ Thanh Hành. Em biết vì sao em yêu anh, không phải vì sự phụ thuộc, không phải vì sự ngưỡng mộ, chỉ đơn giản là vì yêu. Em muốn chúng ta là chỗ dựa của nhau trong cuộc sống, anh có đồng ý không?”

Câu trả lời của Tạ Thanh Hành là anh bế tôi lên.

Tôi giật mình:

“Anh định làm gì vậy?”

“Em.”

“…”

Đã bao nhiêu năm rồi, sao chỉ trong khoảnh khắc này anh lại không kiềm chế được?

“Chúng ta chưa ăn cơm mà!”

“Chẳng phải chúng ta sẽ ăn thịt sao?”

Nụ hôn nồng nàn kéo dài, não tôi thiếu oxy đến choáng váng, nhưng tôi vẫn không thể quên điều quan trọng nhất.

“Anh chưa trả lời em rõ ràng mà!”

Tạ Thanh Hành “trả lời rõ ràng” cho tôi.

“Anh đồng ý.” Anh nén hơi thở, “Không thể đồng ý hơn được nữa.”

“Và anh cũng yêu em, Bội Bội.”

“…”

(Hoàn)


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com