Ban đầu Đại Trụ định nghe lời bà nội dặn, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Ni có lì xì mà mình và em thì không nói, thể nào mẹ cũng mắng mỏ sau lưng.
Đại Trụ nói: “Bà nội có cho, nhưng con sẽ không đưa mẹ giữ đâu, con muốn tự giữ!”
Tiểu Trụ: “Con để anh giữ giùm con!”
Lưu Tú Hảo giận dữ, vớ lấy chổi đánh: “Đồ trời đánh, sao mẹ lại nuôi ra hai đứa nghịch tử như các con! Mẹ là mẹ ruột của các con đó, mà lại không bằng bà ta hả!”
Diệp Ngân Sơn tức quá, giật lấy cái chổi: “Chuyện vui vẻ như vậy, cô lại nổi điên cái gì? Có còn muốn ăn Tết nữa không? Không muốn thì về nhà mẹ cô đi, đừng ở nhà mà gây chuyện!”
Giữa anh em trong nhà bắt đầu có khoảng cách vì Lưu Tú Hảo, nhưng bên kia lại chẳng vì thế mà ghét bỏ hai đứa trẻ.
Diệp Ngân Sơn không thể để Lưu Tú Hảo tiếp tục gây chuyện, làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai đứa nhỏ với chú ba chúng.
Cũng không phải muốn chiếm chút lợi lộc gì bên đó, mà là vì Đại Trụ và Tiểu Trụ đều rất ngưỡng mộ chú ba của mình.
Chú ba lại rất có tiền đồ, biết đâu hai đứa nhỏ cũng sẽ cố gắng mà thi đỗ đại học sau này.
Giữa những ngày Tết, Diệp Ngân Sơn đóng cửa lại, cãi nhau một trận ra trò với Lưu Tú Hảo.
Cao Phân vốn định qua xem cháu gái nhỏ Tuệ Nhi, nhưng nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng, liền quay về, đóng cửa lại, không thèm quan tâm nữa.
Vợ với con cái là của thằng hai, thì để nó tự lo liệu lấy.
---
Mùng Hai Tết, Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng có nhà mẹ đẻ để về.
Anh cả và chị dâu cô đều nói, trước khi thi đại học xong thì đừng quay về, tránh rắc rối.
Một là vì mẹ kế của Tiểu Ngọc là người ngoài cứng trong mềm, dễ khiến người khác tức giận.
Hai là vì chuyện của gia đình họ Lương.
Chị dâu nói, ba của Lương Phù vào đúng đêm Giao thừa vẫn đi làm thêm ở đơn vị, chẳng may xảy ra tai nạn ngã chết.
Sau khi đơn vị điều tra, kết luận rằng Lương Thiện vì sửa chữa thiết bị, bảo vệ tài sản tập thể mà hy sinh, nên đã được truy phong danh hiệu liệt sĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sau khi Lương Thiện trở thành liệt sĩ, Lương Phù liền thay cha mình nhận việc, chuyển hồ sơ từ nhà máy cơ khí sang đơn vị của cha, nhanh chóng trở thành cán bộ cấp phòng trẻ tuổi nhất của Cục Hóa chất.
Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm giác cái c.h.ế.t của Lương Thiện có liên quan đến Lương Phù, nhưng đó chỉ là suy đoán trong lòng, cô không nói với ai.
Gia đình họ Lương ở thành phố Vân đang tổ chức tang lễ.
Lương gia mất đi Lương Thiện, nhưng ai nấy đều cảm thấy may mắn vì Lương Phù đã thay cha nhận việc.
Tuy chức vị không bằng cha, nhưng Lương Phù mới hai mươi hai tuổi, tiền đồ rộng mở hơn Lương Thiện rất nhiều, sau này chắc chắn còn leo cao hơn cả Lương Thiện.
Hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Lương đều nghe theo lời của Lương Phù.
Lương Thiên Đông không dám tin:
“Anh, anh không thể đối xử với em như vậy, em là em họ của anh mà, trong lòng anh em còn không bằng Tạ Tiểu Ngọc sao?”
“Các người đều là người thân của tôi, tôi biết chứ, tôi cũng biết lúc Lương Thiện đánh tôi, các người đều rụt cổ lại, giả vờ câm điếc. Mẹ tôi c.h.ế.t thế nào, trong lòng các người cũng rõ, bà ấy bị Lương Thiện đánh chết, rồi các người cùng nhau bịa ra là bà ấy ngã c.h.ế.t do tai nạn. Làm ma chay cho bà ấy linh đình, các người đều là đồng lõa g.i.ế.c người. Cô nói xem, nếu cô chẳng có ích lợi gì, tôi nên xử cô thế nào đây?”
Lương Thiên Đông cũng từng nghe lén được những cuộc nói chuyện của người lớn trong nhà, mơ hồ biết cái c.h.ế.t của bác gái không đơn giản, cô sợ hãi:
Lương Thiên Đông mang tâm sự nặng nề trở về nhà, đứng ngoài cửa nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện:
“Nhà họ Triệu cho sính lễ nhiều thật đấy, nếu không phải Tiểu Phù nhất định bắt Thiên Đông thi đại học, tôi thật sự không nỡ từ chối chuyện cưới hỏi với nhà họ Triệu.”
Ba của Lương Thiên Đông nói:
“Sau này cả nhà họ Lương đều phải dựa vào Tiểu Phù, nó nói gì thì làm theo, đừng làm trái ý nó.”
Mẹ kế của Lương Thiên Đông nói:
“Ông xem thử Tiểu Phù có di truyền cái bệnh điên của cha nó không?”