Chồng Tôi Là Người Cổ Đại

Chương 64



Phúc Sinh cầm cuốn sách lịch sử lên, nói: “Xem lịch sử trước.”

 

“Được, anh đọc trước đi, em đi nấu cơm.”

 

Hai người ăn uống nhanh gọn. Khi lên huyện, họ mang theo nhiều rau củ trong khu vườn tự trồng. Bữa ăn đơn giản gồm hai món rau và một canh, cơm được nấu trong nồi đất to. Ở huyện ít nhà dùng khí gas, căn nhà thuê cũng có bếp lò đất, Tạ Tiểu Ngọc thích nấu bằng bếp củi, cơm sẽ thơm hơn.

 

Khi cô đi gọi Phúc Sinh ăn cơm, anh đã đọc xong nửa cuốn sách lịch sử.

 

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ: ... nhanh thật!

 

Phúc Sinh không giống mấy thanh niên trí thức ở khu tập thể, lúc ăn không bao giờ rời sách. Anh làm một việc rất tập trung, lúc ăn thì ăn, lúc đọc thì đọc chuyên tâm.

 

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Phúc Sinh, anh vừa đọc lịch sử lớp 7 học kỳ một, nhớ hết rồi chứ?”

 

Phúc Sinh gật đầu. Tạ Tiểu Ngọc bày thức ăn ra bàn rồi nói: “Vậy để em kiểm tra anh nhé.”

 

Phúc Sinh đặt đũa xuống: “Em hỏi đi.”

 

Tạ Tiểu Ngọc chọn ngẫu nhiên vài đoạn trong phần anh vừa đọc để hỏi, Phúc Sinh trả lời không sai một chữ nào. Trí nhớ và tốc độ đọc của anh như vậy, có lẽ khó tìm được người thứ hai.

 

Ăn xong, Phúc Sinh rửa bát rồi tiếp tục đọc sách. Kỳ thi đại học thập niên 70, Tạ Tiểu Ngọc chưa từng thi đỗ, nên cô cũng cần ôn luyện. Cô học môn Ngữ văn hơn một tiếng, rồi ngửa mặt xoa cổ.

 

Phúc Sinh lật sách rất nhanh, Tạ Tiểu Ngọc tính nhẩm, anh dừng lại khoảng ba phút mỗi trang, vậy trong vài tiếng có thể đọc xong một cuốn sách.

 

“Phúc Sinh, nghỉ ngơi một chút đi.” Tạ Tiểu Ngọc nói.

 

Phúc Sinh thực ra không cần nghỉ ngơi. Khi được huấn luyện ở cổ đại, anh có thể không dừng lại suốt nhiều canh giờ. Một canh giờ ở cổ đại tương đương hai tiếng bây giờ, tính ra là bảy tám tiếng liên tục không nghỉ.

 

Anh lắc đầu, dùng bút chì khoanh mười mấy chữ trên cuốn sách đã đọc xong, rồi viết: “Chữ này không biết.”

 

“Em sẽ dạy anh cách tra từ điển.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Tiểu Ngọc lấy từ điển ra. Thực ra học sinh tiểu học đã phải học cách tra từ điển rồi. Trong hai năm làm giáo viên thay thế ở nông thôn, cô phát hiện lớp học không có lấy một cuốn từ điển nào. Hồi đó cấp ba vẫn đang nghỉ học, làng quê lại nghèo, chẳng ai bỏ tiền mua từ điển cho con em.

 

Cô mất mấy ngày thương lượng với làng, làng mới chịu chi tiền mua vài cuốn từ điển cho trường, học sinh mới biết cách tra từ điển.

 

Phúc Sinh rất nhanh học được cách tra từ điển, mỗi khi gặp chữ không biết, anh tự tra.

 

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Phúc Sinh, sao anh lại đọc lịch sử trước vậy?”

 

Phúc Sinh nói: “Lịch sử rất thú vị.”

 

Từ xã hội nguyên thủy đến xã hội nô lệ, từ xã hội phong kiến đến cách mạng Tân Hợi, từ cộng đồng thị tộc đến sự sụp đổ của chế độ Kinh điền, từng triều đại huy hoàng một đã chìm vào dòng chảy dài của lịch sử.

 

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Phúc Sinh chăm chú đọc, cô bảo anh nghỉ một chút, rồi nói: “Phúc Sinh, em sẽ mang chút rau quả nhà mình đến tặng thầy hiệu trưởng Trần.”

 

Phúc Sinh ngẩng đầu nói: “Để anh đi cùng em.”

 

Tạ Tiểu Ngọc không cho: “Tên Lương Phù đã đi rồi, không còn nguy hiểm nữa đâu. Nếu có nguy hiểm, em sẽ mơ thấy trước, mà hôm nay không mơ, chắc chắn không có chuyện gì. Anh ở nhà xem sách đi.”

 

Phúc Sinh gật đầu, lại cúi đầu đọc sách. Tạ Tiểu Ngọc chọn mấy quả cà chua, dưa chuột, đậu que trong nhà kính đem đi biếu hiệu trưởng Trần.

 

Nhà hiệu trưởng không xa lắm, bà Chu đang ở nhà, Tạ Tiểu Ngọc thuê nhà cũng từng gặp bà. Cô đưa giỏ rau cho bà, nói là tự tay trồng.

 

Bà Chu rất ưa thích mấy loại rau này, nghe nói là do Tạ Tiểu Ngọc trồng trong nhà kính nên hỏi cách làm nhà kính như thế nào.

 

Tạ Tiểu Ngọc kể: “Chẻ tre to ra làm đôi, dựng thành khung mái cao khoảng người, phủ bạt nhựa lên trên. Đợi trời lạnh hơn thì phủ rơm lên nữa. Cả mùa đông vẫn có rau tươi ăn.”

 

Bà Chu nghe rất thích thú, nói: “Đến mùa đông, nếu nhà em có rau ăn không hết thì đem qua cho tôi. Tôi lấy phiếu trứng và phiếu thịt đổi một ít nhé.”

 

Tạ Tiểu Ngọc vội nói rau nhà mình không nhiều, lần tới sẽ đem thêm cho bà.

 

Chu Lan Hoa lần trước gặp Phúc Sinh, ấn tượng tốt về anh, hỏi: “Tiểu Ngọc, chồng em đâu rồi?”

 

“Anh ấy ở nhà đọc sách.” Tạ Tiểu Ngọc nói: “Em ra ngoài hít thở tí không khí, lát nữa cũng phải về học tiếp.”