Chồng Tôi Là Người Cổ Đại

Chương 60



Tạ Tiểu Ngọc từng định tìm người đưa anh đến bệnh viện, nhưng Lương Phù không chịu đi. Anh ta còn nói nếu chuyện Lương Thiện đánh mình bị lộ ra ngoài, Lương Thiện sẽ bị xử phạt, nhà họ Lương mất chỗ đứng vì không còn vị trí của Lương Thiện, cả gia tộc sẽ từ mây cao rơi xuống bùn đen, còn anh sẽ thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh. Trước khi anh đủ mạnh để thay thế Lương Thiện, anh sẽ nhẫn nhịn.

 

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy Lương Phù cũng điên giống cha mình. Nhà họ Lương điên bên trong, bên ngoài lại tỏ ra tử tế, còn Lương Phù thì hung hãn không chút che giấu.

 

Từ sau hôm đó, Lương Phù càng lúc càng tàn nhẫn. Ông ngoại anh ta là lãnh đạo nhà máy cơ khí, Lương Phù vào nhà máy làm việc, còn trẻ mà đã được làm quản lý. Ai không phục thì hôm sau liền bị anh chỉnh đến mức không dám hé răng.

 

Tạ Tiểu Ngọc nghe nói những người trong nhà máy phản đối Lương Phù thăng chức đều bị đánh đến sợ không dám nói lời nào, còn nói là tự mình té ngã. Cô biết đó đều là do Lương Phù làm, từ đó không nói chuyện với anh ta nữa, gặp trên đường cũng quay mặt bỏ đi.

 

Khi Tạ Tiểu Ngọc vừa tròn mười sáu tuổi, Lương Phù đến nhà họ Tạ cầu hôn, muốn đính hôn với cô. Tạ Tiểu Ngọc đã hơn nửa năm không gặp anh ta, phát hiện khí chất của anh thay đổi rất nhiều, trở nên khó đoán và nguy hiểm hơn.

 

Tạ Tiểu Ngọc vốn không thích anh ta, đến gặp còn không muốn, là chị dâu ra mặt từ chối Lương Phù.

 

Chị dâu nói: “Lương Phù, vì một bát cơm thịt kho mà anh đòi cưới Tiểu Ngọc nhà chúng tôi, như vậy là quá đáng rồi. Nếu hôm đó là một người khác đang đói và bị thương, Tiểu Ngọc cũng sẽ cho người đó ăn. Chỉ là hôm đó người đó tình cờ là anh. Nếu anh thật lòng cảm kích, thì càng không nên ép Tiểu Ngọc đính hôn. Ép buộc không mang lại hạnh phúc, đúng không?”

 

Lương Phù về nhà rồi liền lan truyền lời đe dọa khắp nhà máy: Ở thành phố Vân, ai dám cưới Tạ Tiểu Ngọc thì cứ chờ mà tan cửa nát nhà. Ai nấy đều sợ anh. Ở thành phố Vân, ngoài nhà họ Lương ra, Tạ Tiểu Ngọc không thể nào tìm được chồng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh trai và chị dâu tức điên người. Cả nhà bàn bạc một lúc, quyết định để Tạ Tiểu Ngọc đi xuống nông thôn trong đêm. Trước khi đi, cô còn nói với anh chị: cho dù cô có lấy một người ngốc ở nông thôn, cũng nhất định sẽ không gả cho Lương Phù.

 

Tạ Tiểu Ngọc lại bóc thêm một viên kẹo Đại Bạch Thố. Lần này Lương Phù đến huyện Thanh Hà, nếu cô mơ thấy từ đêm hôm trước thì chắc chắn đã tránh đi rồi. Nhưng lại không hề có giấc mơ nào báo trước, chẳng lẽ đây là việc bắt buộc phải đối mặt?

 

Không có mơ báo trước, vậy chắc Phúc Sinh sẽ không sao… phải không?

Trước khi đến thế giới này, Diệp Nhất không bằng được Phúc Sinh. Sau khi đến đây rồi, anh ta vẫn không đánh thắng được Phúc Sinh. Ở kiếp này, anh không còn là Diệp Nhất nữa — anh có tên, có thân phận, gia thế ở thành phố Vân cũng thuộc hàng có tiếng.

 

Nhưng ông trời quả nhiên không để anh được thoải mái. Anh có một người cha mắc chứng điên loạn theo cơn.

 

Ngày *****ên anh đến thế giới này, anh còn mờ mịt không hiểu chuyện gì. Chính Tiểu Ngọc đã cho anh một bát cơm. Ngay lúc đó, anh đã quyết tâm nhất định phải cưới được Tạ Tiểu Ngọc.

 

Ở nơi anh ta từng sống, càng là phụ nữ xinh đẹp, càng phải dựa vào kẻ mạnh. Một người đẹp như Tiểu Ngọc, chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách cưới, mới có thể bảo vệ được cô. Nhưng thế giới này lại khác với nơi anh từng sống — sĩ, nông, công, thương đều bình đẳng, còn đánh cả địa chủ, nông dân và công nhân lại có thể làm chủ.

 

Trong mấy năm sống ở đây, Lương Phù phát hiện không còn ai huấn luyện sát thủ vô cảm và tuyệt đối phục tùng nữa, ở đây chỉ toàn là người bình thường, nên người trong nhà máy cơ khí đều sợ anh.

 

Tạ Tiểu Ngọc lại đi lấy một tên ngốc dưới quê. Theo mấy lần miêu tả của Lương Thiên Đông, người đó biết tìm thuốc quý trong núi, có thể vác năm cây tre to bằng miệng bát, còn có thể dùng cành cây đ.â.m trúng mắt cá đang bơi trong nước. Người tên Phúc Sinh ở đại đội thôn Đại Hà đó, có thể không phải là người ở thế giới này.