Hôm nay là cuối tuần, Phúc Sinh ở nhà chơi với Tiểu Từ, cùng nhau khắc gỗ, khắc hình ông bà nội của Tiểu Từ.
Trưa nắng đẹp, Tạ Tiểu Ngọc ngồi dưới mái hiên rồi ngủ gật lúc nào không hay.
Sau hai năm, cô lại mơ thấy cha của Phúc Sinh, lần này còn có cả mẹ chồng cô nữa.
Tân hoàng đích thân sắc phong Diệp Hoài Cảnh làm Diệp Quốc Công.
Ông hơn bốn mươi tuổi mới cưới vợ, mà vợ cũng là một phụ nữ thôn quê hơn bốn mươi, nghe nói là người chạy nạn đến Kinh thị, trên đường được Diệp Quốc Công cứu giúp, hoàng đế ban hẳn phong hào Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Ai nấy đều ngưỡng mộ Quốc Công phu nhân.
Theo lời đồn trong dân gian, vị Diệp Quốc Công này rất sợ vợ, trong nội viện chỉ toàn là các bà mụ trên năm mươi tuổi hầu hạ, không có lấy một a hoàn trẻ.
Còn có tin đồn rằng vị Quốc Công phu nhân này rất nóng tính, mỗi khi tâm trạng không tốt sẽ không đánh chửi hạ nhân, mà chỉ mắng Quốc Công để trút giận.
Diệp Quốc Công không những cam tâm tình nguyện, còn dịu dàng khuyên phu nhân đừng động thai khí.
Dân gian vô cùng tò mò về những lời đồn này, chỉ tiếc là gia nhân trong phủ họ Diệp quá kín miệng, không ai dò hỏi được lai lịch của vị Quốc Công phu nhân này.
Diệp Tiểu Từ nằm bò trên lưng ba, chỉ tay về phía mẹ đang nằm trên ghế dựa, thì thầm nói:
“Ba ơi, sao mẹ ngủ mà vẫn cười vui thế ạ? Hay ba con mình gọi mẹ dậy hỏi thử nha.”
Phúc Sinh ôm con gái vào lòng, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng:
“Mẹ đang mơ đẹp đấy, chắc là mơ thấy ông bà nội của con rồi, mình đừng đánh thức mẹ nha.”
【Chính văn hoàn】
— Hậu ký —
Cao Phân bị nghén rất nặng, bà hơn bốn mươi tuổi lại mang thai thêm một lần.
Diệp Hoài Cảnh lập tức xin nghỉ một năm, ở nhà chăm sóc vợ.
Khi Cao Phân mới xuyên qua, Diệp Hoài Cảnh đã đợi sẵn tại nơi xuyên, chính là một ngôi miếu đổ nát, căn cứ vào địa điểm mà suy, thì lại trùng hợp là nơi sau này trở thành huyện Thanh Hà.
Hai người gặp nhau, mắt ai cũng đỏ hoe, Cao Phân khóc một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Bà đưa một miếng bánh hoa quế đến miệng chồng:
“Là mẹ làm cho anh đấy, bảo rằng trước kia anh thích ăn nhất.”
Diệp Hoài Cảnh không kìm được nước mắt, không ngờ có một ngày còn được gặp lại vợ của mình.
Vợ ông kể rằng cha mẹ vẫn còn sống, con trai cũng đã cưới vợ — đời này ông không còn điều gì tiếc nuối nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi Cao Phân xuyên tới thì loạn phản của Tam hoàng tử đã kết thúc, Tam hoàng tử bị giam lỏng.
Điều kỳ lạ là Tam hoàng tử chỉ nêu ra một yêu cầu — muốn gặp mưu sĩ bên cạnh Thập nhất hoàng tử tên là Diệp Hoài Cảnh.
Diệp Hoài Cảnh đến gặp, Tam hoàng tử hỏi ông có phải là cha của Diệp Phúc Sinh không.
Diệp Hoài Cảnh lập tức hiểu ra người này không phải là Tam hoàng tử thật, mà cũng giống ông, là người xuyên không đến.
Ông không nói gì.
Lương Phù tự giễu cười cười, anh ta không ngờ mình lại xuyên đến thân thể của Tam hoàng tử bại trận, rơi vào kết cục bị giam lỏng đến chết.
Kết cục này hoàn toàn trùng khớp với những gì từng thấy trong sử sách đời sau.
Sau khi Thập nhất hoàng tử lên ngôi, Diệp Hoài Cảnh không màng danh lợi, sau khi vợ mang thai lại có lý do để cáo quan, ở nhà cùng vợ khai khẩn một mảnh vườn nhỏ.
Họ còn ủy thác cho đoàn thương nhân từ hải ngoại mang về rất nhiều hạt giống rau quả để thử trồng, ngày tháng trôi qua nhàn nhã và hạnh phúc.
Thời gian trôi đi, Cao Phân lại bắt đầu lo lắng, không biết Phúc Sinh và Tiểu Ngọc ở bên kia ra sao, Tiểu Từ chắc đã hai tuổi rồi, hẳn là chạy khắp nhà cũng không ai đuổi kịp?
Hôm đó, hai vợ chồng hái được một rổ cà chua mới trồng, định làm tương cà mang dâng hoàng đế nếm thử, thì trong sân, Đại Hoàng bỗng điên cuồng sủa về phía tường viện.
Đại Hoàng vốn là chú chó hoang họ nhặt về từ trên đường phố, lần trước nó cũng từng phát điên như vậy và cứu Diệp Hoài Cảnh một mạng.
Sau khi thoát nạn, Diệp Hoài Cảnh đưa Đại Hoàng về nuôi trong phủ.
Cao Phân xúc động rơi nước mắt, bà nhớ Tiểu Ngọc từng kể, lần đó cha cô gặp nguy hiểm, cô sốt ruột không biết làm sao để báo tin, chính là nhờ Đại Hoàng bỗng sủa dữ dội mới cứu được cha cô.
Dù họ không thể cảm nhận được Tiểu Ngọc, nhưng Đại Hoàng có thể — nhất định là Tiểu Ngọc tới.
Cao Phân nước mắt lưng tròng:
“Là Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc lại nằm mơ rồi. Con bé thấy chúng ta sống tốt, chắc cũng yên tâm rồi.”
Diệp Hoài Cảnh cảm khái, chỉ cần nghe vợ miêu tả, ông đã hình dung ra được, đó là một cô gái hoạt bát, thông minh, xinh đẹp và lương thiện.
Có con bé ở bên Phúc Sinh, con trai ông nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Ông ôm eo vợ, vuốt lưng trấn an Đại Hoàng, gật đầu mỉm cười về phía tường viện.
Trong giấc mơ, Tạ Tiểu Ngọc cũng cười rạng rỡ — cha mẹ đều sống tốt.
Cô vừa mở mắt ra, đã thấy hai người quan trọng nhất đời mình — một lớn một nhỏ — chạy về phía cô, nở nụ cười thật tươi.