Chọc Đông Cung

Chương 43: Ỷ lại (2)



Ngày mừng thọ của Thái hậu dần đến gần, Tôn ma ma nhắc nhở Khúc Ngưng Hề phải chuẩn bị một phần quà thật ý nghĩa.

Trước kia nàng là thần nữ, quà chúc thọ chọn theo quy định là được, nhưng bây giờ thì chuyện đó đã bắt đầu khác đi rồi.

Còn chưa qua cửa nhưng đã mang thân phận “Thái tử phi” rồi.

Quà mừng thọ nàng tặng cho Thái hậu phải dụng tâm hơn một chút.

Khúc Ngưng Hề cảm thấy rất đau đầu, gần đây, Tôn ma ma dạy bảo nàng trở nên nghiêm khắc hơn, để tránh cho ngày nào đó nàng đến Đông Cung lại không biết phép tắc.

Nàng cũng biết là Đông Cung không giống nhà bình thường, nàng phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Nhưng, dù có là như thế, dù nàng có tự thuyết phục chính mình thế nào, thì bao sự xao động trong lòng cũng không thể biến mất chỉ sau một thời gian ngắn được.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, nàng đã nhận được không ít thư.

Trong đó có cả thư của Đinh Tuyết Quỳ và Vương Cẩm Ý, người trước thì cảm thấy vui thay cho nàng, điện hạ là đóa hoa cao ngạo lạnh lùng của Đại Hoàn, ai hái được thì hoa là của người đó!

Khúc Ngưng Hề không tiện kể cho người khác nghe dáng vẻ của Bùi Ứng Tiêu lúc ở riêng với nhau như thế nào, chỉ có thể nhận lời chúc phúc này và cảm ơn nàng ấy.

Mà người sau, là Vương Cẩm Ý, lại nói rằng hắn ta sẽ thiêu hủy thư từ qua lại, bảo nàng hãy yên tâm, hắn ta sẽ không gây thêm phiền phức cho nàng.

Mặc dù thực chất hai người không có tư tình gì cả, nhưng Khúc Ngưng Hề vẫn cảm thấy xúc động trước sự cẩn thận này của hắn ta.

Tất cả không có nếu như, cuối cùng thì bọn họ cũng không có cách nào đến bên nhau được.

Khúc Thiền Nhân và Khúc Doãn Thiệu cũng đã tới Hồi Thanh Uyển mấy chuyến, nhao nhao cảm thán rằng không ngờ nàng lại sắp làm Thái tử phi rồi.

Khúc Thiền Nhân nói rằng, đám bạn cùng học của nàng ấy vô cùng tò mò và hâm mộ nàng, Thái tử điện hạ quá đẹp, dù hắn có không phải là Thái tử đi chăng nữa thì cũng có rất nhiều tiểu cô nương muốn gả cho hắn.

Hoặc cũng có thể nói là, nếu hắn mà không phải là Thái tử, e là chỉ đi dạo ngoài phố thôi thì cũng sẽ có nguy cơ bị quý nữ nhà ai đó trói lại rồi bắt đi.

Khúc Thiền Nhân nói: “Vào tiệc mừng thọ của Thái hậu, chắc chắn là Đại tỷ tỷ sẽ gặp phải Nhã Bình Quận chúa, tỷ phải cẩn thận một chút.”

Khúc Ngưng Hề vô cùng bất ngờ: “Sao các muội biết…”

“Biết Nhã Bình Quận chúa làm khó Trịnh cô nương và Lục cô nương ấy hả? Chuyện này đã truyền đi khắp nơi rồi!”

“Ai truyền những chuyện này ra ngoài thế?” Khúc Ngưng Hề hỏi.

Khúc Thiền Nhân lắc đầu đáp: “Ai mà biết được chứ, mấy người ngoài kia thích “tuyên truyền” mấy cái tin đồn thất thiệt như thế này lắm, họ còn nói Đại tỷ tỷ…”

“Nói về ta thế nào?” Khúc Ngưng Hề không nghe thấy Ánh Sở nhắc đến.

Khúc Thiền Nhân bĩu môi một cái rồi nói: “Nói là khuôn mặt của tỷ bị thương đến nát ra cả rồi, điều này khiến cho Thái tử không thể nào không cưới tỷ về, chắc chắn là do kẻ nào đó đố kỵ với tỷ nên mới cố ý tung tin đồn thất thiệt thế này!”

Khúc Thiền Nhân không suy nghĩ quá phức tạp, nàng ấy cũng không cho rằng chuyện Khúc gia gả đến Đông Cung là một chuyện “không thích hợp cho lắm”.

Phu quân như Thái tử là người mà không biết bao nữ tử Thượng Kinh tha thiết ước mơ… Rõ ràng đây là một chuyện tốt mà!

Tốt hay không thì Khúc Ngưng Hề không thể nói chính xác được, nàng chỉ biết rằng, kể từ bây giờ trở đi, mỗi khi nàng đi ra ngoài thì cần phải chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng hơn để ứng phó với những sự dò xét, thăm dò từ người ngoài.

Khúc Thiền Nhân lại nói: “May mà Đại tỷ tỷ có phúc, nếu không thì không biết là cha mẹ sẽ định ra cho tỷ gia đình thế nào nữa.”

Nàng ấy cũng có chút tâm tư riêng, hai năm nữa là đến lượt nàng ấy bàn tới chuyện cưới gả rồi, còn chưa biết là đến khi đó tinh thần của lão phu nhân thế nào, liệu bà có thể quan tâm đến nàng ấy hay không, nhưng mà, nếu giao chuyện này lại cho cha và đích mẫu thì thật sự là không thể yên lòng được.

Khúc Thiền Nhân hy vọng rằng sau khi Đại tỷ tỷ trở thành Thái tử phi, đến lúc đó nàng có thể ra tay giúp đỡ nàng ấy một chút…

Ngày mừng thọ Thái hậu, cũng là lần đầu tiên Khúc Ngưng Hề ra ngoài sau nhiều ngày ở trong phủ.

Trong cung đãi tiệc, ngựa xe như nước.

Hồ lão phu nhân và Thái hậu quen thân, đương nhiên là đích thân bà phải vào cung, chuyến này không chỉ có mỗi mình Khúc Ngưng Hề đi theo bà, mà Khúc Thiền Nhân cũng được gọi tới đi cùng.

Chu thị không phản đối, hôn sự của đích nữ của bà ta đã được quyết định, sang năm thứ nữ đã mười bốn tuổi rồi, nên bà ta cũng cho phép nàng ấy đi ra ngoài.

Đương nhiên, đây là việc mà bình thường Diệp di nương phải “cúi đầu” để đổi lấy, chỉ cần không có vấn đề gì không vui với chủ mẫu, thì khuê nữ của bà ấy cũng sẽ được hưởng những quyền lợi mà nữ nhi Hầu phủ nên có.

Đây là lần thứ hai Khúc Thiền Nhân vào cung, bên cạnh nàng ấy không có ma ma nào dạy bảo cung quy, nên ít nhiều gì thì nàng ấy cũng có chút căng thẳng.

Có điều, sau khi vào cung, chẳng mấy chốc là đã có người nhìn chằm chằm vào bọn họ, không chỉ có thế, họ còn nhìn một cách vô cùng trắng trợn, thế nên, nàng ấy cũng dần không còn cảm thấy căng thẳng nữa.

“Là Nhã Bình Quận chúa.”

Hồ lão phu nhân đang ở đây, Nhã Bình có lớn mật đến đâu thì cũng không dám đi thẳng tới đây mà gây sự.

Lão thái thái nhìn thấy nàng ta thì cười: “Đúng là trẻ tuổi…”

“Đúng vậy ạ.” Khúc Ngưng Hề vẫn đứng thẳng lưng, nàng không sợ Nhã Bình lắm.

Vị tiểu Quận chúa lớn lên ở Tây Bắc này ấy à, nói chung là đã bị dân phong nơi đó ảnh hưởng khá nhiều, nên nàng ta làm việc gì cũng thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng.

Đương nhiên là nàng ta cũng có sự nóng nảy, nhưng so với sự nham hiểm của Nhị Hoàng tử và Minh Họa, thì chút tính khí này trông cũng có vẻ đáng yêu.

Yến tiệc chưa bắt đầu, Hồ lão phu nhân dẫn hai tỷ muội đi chúc thọ Thái hậu.

Hôm nay Thái hậu là nhân vật chính của yến tiệc, bà ta chăm sóc cơ thể sắc vóc rất kỹ lưỡng, sắc mặt hồng hào, có vẻ như tâm trạng đang rất tốt.

Khí chất ung dung hoa quý, điềm nhiên tiếp nhận sự triều bái của các mệnh phụ.

Khi thấy mấy người Hồ lão phu nhân thì vô cùng vui vẻ, bà ta kêu bọn họ vào điện ngồi uống trà ngay.

Khúc Hoàng hậu đã đến giúp đỡ, sắp xếp các đầu việc từ sớm, nhờ vào quan hệ “cháu gái của Hồ lão phu nhân”, nên thái độ và ấn tượng của Thái hậu về nàng cũng không tệ.

Bà ta không phản đối hôn sự của Thái tử, còn đang háo hức ôm chắt trai nữa.

Hồ lão phu nhân từng nhắc đến Khúc Ngưng Hề, Thái hậu một lòng lễ Phật, đã buông bỏ chuyện của con cháu hơn trước nhiều rồi.

Chỉ lặng lẽ ở bên cạnh thôi, bà ta không còn can thiệp quá nhiều nữa.

Câu “Đã buông bỏ hơn trước nhiều rồi” này nghe như thể là “đã từng không buông xuống được”.

Khúc Ngưng Hề không phải là người nhiều chuyện, nàng hiểu rõ, trong đại đa số trường hợp, nàng chỉ cần mỉm cười làm “bình hoa” là đủ rồi.

Không bao lâu sau, Vân Chiêu nghi đến, nàng ta cũng đến sớm, muốn kiếm chút cơ hội nịnh hót Thái hậu.

Dù Khúc Hoàng hậu có ở đây đi chăng nữa thì bà ta cũng sẽ không thể đuổi nàng ta đi được.

Có phi tần tới nói chuyện, Khúc Ngưng Hề lùi vị trí ngồi xuống một chút, vừa nghiêng đầu thì phát hiện ra một cung nữ đang đi vào, nàng ta nói là Nhã Bình Quận chúa muốn nói chuyện với nàng một chút.

“…” Khúc Ngưng Hề cảm thấy, hình như là nàng ta đã có phần nóng lòng quá rồi.

Ánh Sở nhìn ra được sự do dự của nàng, bèn cười nói: “Tiểu thư có thể đi gặp nàng ta, không cần kiêng dè gì đâu ạ.”

“Ta không đi.” Từ trước đến nay Khúc Ngưng Hề luôn rất cẩn thận, nhất là khi ở trong cung.

Có thể tránh được chuyện gì thì nàng sẽ tránh đi hết mức có thể.

Nghĩ vậy, Ánh Sở khẽ nói: “Chủ tử đã sắp người bảo vệ cho tiểu thư, cho nên người đừng sợ.”

Luôn bị người khác soi mói, lúc nào cũng phải sống cẩn trọng và dè dặt như vậy… Có lẽ nếu điện hạ nhìn thấy, ngài ấy sẽ không đành lòng đâu.

Khúc Ngưng Hề kinh ngạc: “Có nghĩa là sao?”

Ánh Sở nói: “Tiểu thư đừng nhạy cảm quá, đây là cách mà điện hạ đề phòng những đối tượng chưa chịu từ bỏ ý định, tức nước vỡ bờ thôi.”

Khúc Ngưng Hề hiểu rồi, không cần biết người đó là Nhị Hoàng tử hay Minh Họa, vì họ đều có khả năng nổi điên.

Nàng suy nghĩ một lúc, quyết định đi gặp Nhã Bình, tránh để sau khi yến tiệc bắt đầu, mình cứ bị cái vị tiểu Quận chúa này trừng mãi.

Khúc Ngưng Hề nói với lão phu nhân một tiếng rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Nhã Bình chờ ở trong một cái đình bát giác, sau khi thấy nàng đến, đầu tiên là nàng ta quan sát cái trán của Khúc Ngưng Hề.

Sau đó nàng ta nhíu mày, ôm tâm tình vô cùng tiếc nuối khi thốt ra câu: “Thế mà ngươi lại không bị hủy dung!”

Khúc Ngưng Hề mím môi: “Đa tạ Quận chúa quan tâm, vết thương của ta đã không sao nữa rồi.”

Nhã Bình càng buồn bực hơn, nàng ta khoanh tay lại, tức giận lắm, bắt đầu giở giọng chất vấn nàng: “Vậy thì vì sao Thái tử lại muốn cưới ngươi?”

Nàng ta đã ra sức đề phòng hai nhà Trịnh Lục rồi, nhưng không ngờ là lại không đề phòng được cái nhà ít được chú ý sau lưng mình!

“Việc này thì Quận chúa không nên hỏi ta.” Sao mà nàng biết được kia chứ…

“Chắc chắn là do người dụ dỗ điện hạ!” Nhã Bình không chịu buông tha cho nàng: “Ngươi cợt nhả ngài ấy à?”

“Cợt nhả sao?” Khúc Ngưng Hề không ngờ là mình lại nghe được kiểu lên án này, nàng bất giác cảm thấy hơi buồn cười.

Ngày đó, trong hang động, tuy rằng Thái tử cũng cởi đồ, nhưng vì nàng quá kinh hoảng nên không nhìn thấy được gì cả.

Đại khái là nàng chỉ biết được cơ thể hắn cứng rắn, đụng vào chỗ nào cũng thấy không thoải mái… thôi mà nhỉ?

“Điện hạ phẩm chất thanh cao, tuyệt đối sẽ không làm loạn với ngươi, tất nhiên là do ngươi cợt nhả ngài ấy rồi!” Nhã Bình càng nghĩ thì lại càng thấy đúng, vẻ mặt chắc chắn.

Nàng ta nắn cổ tay: “Sớm biết như thế thì trước kia ta không nên khách sáo với ngươi làm gì!”

Nhã Bình rời đi mà lòng vẫn còn oán hận.

Khúc Ngưng Hề sững sờ đứng lặng tại chỗ, sau đó quay đầu lại hỏi Ánh Sở rằng: “Tại sao Quận chúa lại nói những lời như thế? Nàng ta muốn “bá vương ngạnh thượng cung” Thái tử à?”

Nghe thấy giống quá.

Sau lưng vang lên một tiếng cười khẽ, nàng quay đầu lại, thấy Bùi Ứng Tiêu đang đứng bên cạnh cây hoa cách nàng tầm năm bước.

Thái tử điện hạ cao ráo, hôm nay chỉ mặc một bộ chỉ xanh hoa văn mây khói, dưới ánh sáng chan hoà này, chỉ bạc ở tay áo và góc áo khiến hắn trông có vẻ cao quý văn nhã, chưa đến mức “quá giản dị” trong ngày lễ mừng thọ này.

Mà, phát quan ngân hạc bạch châu trên đầu hắn góp phần làm cho khuôn mặt đẹp đẽ anh tuấn đó trở nên rực rỡ chói mắt, viên đông châu to chiếu sáng rực rỡ.

Hắn đến đây từ lúc nào thế?

Khúc Ngưng Hề túm lấy khăn tay của mình, đi đến phía trước: “Bái kiến điện hạ.”

“Mời Khúc cô nương đi bên này.”

Bùi Ứng Tiêu văn nhã lịch sự, hắn đi trước nàng, dẫn nàng đi vào một tòa lầu các nhỏ.

Vừa bước vào bên trong, hắn trở tay đóng cửa lại, ngay sau đó thì hắn cũng “lộ nguyên hình”.

Cánh tay dài duỗi ta, không khách sáo gì mà ôm lấy eo nàng, kéo nàng đến trước ngực mình, “dính” chặt lấy nàng, “khóa” chặt nàng vào lòng mình.

“Nàng nói cho cô nghe thử xem, thế nào là “bá vương ngạnh thượng cung”? Hửm?”

“Điện hạ?” Khúc Ngưng Hề chống hai tay lên ngực hắn và lên tiếng: “Chẳng phải đó chính là hành vi mà một người ép buộc một người khác hay sao?”

Nàng âm thầm giãy giụa, nhưng giãy không thoát được.

Sao mà… chỉ mới gặp nhau thôi mà hắn đã ra tay ngay vậy?

Vừa cảm thấy nghi hoặc như thế thì khuôn mặt nhỏ của Khúc Ngưng Hề đã bị nâng lên, Bùi Ứng Tiêu cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ cọ từng chút một, rồi lại bắt đầu mút cánh môi đầy đặn của nàng.

“Đừng…” Nàng muốn lắc đầu, muốn từ chối.

Nhưng “gông cùm xiềng xích” trên người khiến nàng không thể động đậy được, cả người được bao bọc hoàn toàn trong mùi hương già lam của hắn.

Bùi Ứng Tiêu không hề “thăm dò” một cách bừa bãi, mà hắn dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng chống đỡ, như gần như xa mà liếm môi nàng.

Hắn hơi cụp mắt nhìn nàng, dưới hàng mi dài là đôi mắt sâu thẳm: “Tiểu Vãn Du, cô mơ thấy nàng.”

Đã nhìn thấy “phong cảnh” như thế, sao người ta có thể quên đi được?

Khúc Ngưng Hề hơi luống cuống, giữa người với người còn có thể thân mật đến mức độ nào nữa đây? Hắn dán sát vào người nàng nói chuyện, hơi thở của hai người đan xen, nước bọt hòa tan, hắn còn không ngừng cọ vào cánh môi nàng nữa…

Vô cùng mềm mại…

Nàng cứ nghĩ rằng Bùi Ứng Tiêu muốn hôn tiếp, ai ngờ hắn lại ngẩng đầu lên, nhướng mày dò xét nàng: “Được đính hôn với người nàng ái mộ, hình như là nàng cũng không vui vẻ cho lắm nhỉ?”

“Việc này…” Khúc Ngưng Hề vội vàng lắc đầu: “Không phải, đương nhiên là ta vui…”

“Ồ?” Trông Bùi Ứng Tiêu như thể là đang hoài nghi lời nàng nói lắm.

Hắn ôm nàng lên, đi đến ghế thì ngồi xuống, sau đó để nàng ngồi trên chân mình.

Hai chân của Khúc Ngưng Hề hơi mở ra, làn váy xõa ra trên người hắn tựa như các cánh hoa, vì hai người đang ngồi với tư thế này nên lúc bấy giờ, gần như là nàng đang ngang bằng với hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc.

Bùi Ứng Tiêu ôm eo nàng bằng một tay, bắt đầu cười hỏi: “Tiểu Vãn Du có thấy vui không?”

Điệu bộ này… rõ ràng là hắn đang muốn nhìn xem nàng biểu hiện “niềm vui” ấy như thế nào đây mà.

Đã không phải là ám chỉ nữa, hắn đang thể hiện rõ ra cho nàng thấy đó!

Thật là đáng ghét quá… Khúc Ngưng Hề cuộn tay lại, hai má phồng lên.

Xem ra sự kiên nhẫn của hắn rất có hạn, Bùi Ứng Tiêu cười tủm tỉm: “Nếu nàng không cợt nhả cô thì để cô cợt nhả nàng đi.”

Nàng vội vàng ngăn hắn lại, cầm tay hắn, sau đó lại lí nhí nói: “Vậy, vậy thì… vẫn cứ nên để ta làm đi…”

Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, son bị trôi hết thì cũng đành thôi đi, nhưng lỡ như môi sưng đỏ lên thì nàng còn biết gặp người khác thế nào đây?

Hình như là cũng nhìn ra được sự lo lắng này của nàng, Bùi Ứng Tiêu kéo dài giọng ra mà nói rằng: “Có thể ở chỗ khác…”

Bàn tay đặt bên hông siết chặt thêm một chút, Khúc Ngưng Hề có cảm giác như là nó sắp bị hắn bẻ gãy tới nơi rồi, nàng nửa mờ mịt nửa bất an: “Chỗ nào cơ?”

Hắn khẽ cười, dùng một tay mơn trớn nốt ruồi của mình mà không trả lời gì.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com